Chương trước
Chương sau
Để tránh vạch áo cho người xem lưng, livestream của Dung Dung chỉ kéo dài 20 phút ngắn ngủi.
Kết quả là vẫn tự đưa mình vào làn sóng của dư luận.
Chó Lương đang nằm dài dưỡng bệnh trong khách sạn rất có tinh thần làm radar mắt. Mỗi lần diễn đàn
nhắc đến cô ấy, một số đường link bài viết sẽ được quăng qua.
【Ra mắt đi, nhân vật nổi tiếng mà không ra mắt thì thật đáng tiếc.】
Lúc nhận được tin nhắn này, Dung Dung đang thử giày La Ruta De Via.
Đôi sandal cao gót mũi vuông có bề mặt ren organza màu hồng phớt rất tôn da cô. Cô đứng xoay vài
vòng trước gương soi toàn thân, khoái chí vì đã chọn đúng kiểu dáng mình thích.
Cô đã đề cử đôi Greymer này rất lâu, trong cửa hàng chỉ còn lại một đôi, Dung Dung rất may mắn khi
chộp được nó.
Cửa hàng tổng hợp của hãng này có khá nhiều thương hiệu ít phổ biến. Các mặt hàng lớn nhỏ được
trưng bày trên bục trưng bày laser, hơn nữa đều được giảm giá. Dung Dung không quan tâm nhiều đến
giá cả, dù sao suy nghĩ của phụ nữ đều là mua càng nhiều, tiết kiệm càng nhiều.
Nhìn những suy đoán vô căn cứ trên diễn đàn, Dung Dung dở khóc dở cười.

Nói theo cách tự an ủi mình là “Người nào nổi tiếng mà chưa từng bị chửi. Nếu không có ai chửi là
vì bạn là đồ bỏ đi, chưa đủ nổi tiếng”.
Suy cho cùng, nổi tiếng bị chửi là đáng.
Xài một lần ba trăm nghìn tệ không chớp mắt, thuê tàu không chớp mắt, tiêu tiền như nước không chớp
mắt.
Bài viết trên diễn đàn đơn phương tuyên bố là chị em ruột thất lạc nhiều năm của cô còn chưa chìm
xuống, đã bị người ta nói là bố nuôi khai quật mỏ cho cô.
【Thật ra những video chia sẻ mua sắm trước đây của cô ấy cũng khá ổn, trong phạm vi tầng lớp trung
lưu cũng có thể chấp nhận được. Sau này không hiểu tại sao lại chạy sang hướng khoe giàu.】
【Chẳng phải chị ấy nói có nhà trong mỏ trên livestream BML sao?】
【Bạn trên ngây thơ quá đi. Rõ ràng chỉ là nói đùa thôi, không có trả lời nghiêm túc đâu.】
【Có lý do nghi ngờ tìm được sugar daddy nên mức tiêu xài tăng vọt chăng?】
【Chỉ có một mình tui tìm tòi lý do cô ấy rời nhóm sinh hoạt thôi ư? Rõ ràng cùng nhau đến Nhật Bản,
kết quả là cô ấy và Em gái lương tâm ngồi “The World” trở về, có ai biết nội tình không?】
【Giới làm đẹp lập hội cũng không phải chuyện hiếm lạ. Rõ ràng Đại Dung Dung và Em gái lương tâm
không cùng một hội với bọn họ. Giả vờ làm bạn trước ống kính đã nể mặt fan lắm rồi.】
【Đồng ý. Tự nổi hoặc là sẽ lập hội, còn đơn thương độc mã thì đợi đến mùa quýt đi.】
【Sao ngày nào giới làm đẹp cũng bày lắm trò vậy? Hotgirl mạng mà lại lăng xê thành dáng điệu của
minh tinh đông fan.】
【Ngày nào Dung đẹp tuyệt trần của bạn cũng tàn sát diễn đàn, chỉ một sự cố livestream thôi cũng đồn
ra sugar daddy. Fan giả anti cho xin một phút bình yên được không? Đổi sang đồn thổi vui lắm hả?】
【Cười ẻ, bạn trên là anti giả làm người qua đường không hề giả trân tí nào. Biết là thớt này đang
thảo luận về Đại Dung Dung mà sao còn bước vào để bị khinh rẻ vậy? Loại chiêu trò thâm độc đồn thổi
bố nuôi này cũng chỉ có các bạn mới nghĩ ra được.】
【Thánh xuyên tạc tới diễn đàn giấu tên để xuyên tạc. Không cần biết bác ở khu nào, nói đến ai, cười
nhạo ai, chỉ cần khen sẽ là fan ảo spam bài, fan thật không ngu đến vậy đâu. Ngày nào những đứa
ghen tức, không ưa em Dung cũng đi kiểm tra kỹ luật, có chút biến liền cắm cọc trên diễn đàn. Còn
tào lao nữa thì ra ngoài đồng chơi với dế đi.】
【Bạn fan bên trên à, bạn mong manh yếu đuối như vậy sẽ khiến chính chủ bị ăn chửi đấy biết không?
Nếu thực sự nổi tiếng, chính chủ của các bạn cũng chỉ là một hotgirl mạng rẻ tiền thôi. Đờ mờ,
những ai giàu thật thì ngày nào cũng thò đầu ló mặt rồi. Mua đồ ba trăm nghìn tệ đã thật sự cho
rằng mình giàu nhất rồi hả? Có biết hiện giờ một mét vuông của một căn nhà hạng nhất bao nhiêu tiền
không? Trẻ trâu chưa từng thấy tiền nhỉ.】
【Cãi nhau cái qq, đưa ra bằng chứng nói là tìm sugar daddy đi, tung ra bằng chứng nói là có mỏ đi,
không có bằng chứng thì ngậm mồm lại. Mấy mẹ gõ nhiều chữ thì bàn phím cũng biết mệt đấy có biết
không?】
【Nói sẽ dò la tin tức đại gia nào mua “The World” mà đến giờ vẫn chẳng có bằng chứng. Khu của cô
rất nổi tiếng, tốt nghiệp dự án 985* hàng đầu, ngay cả một người trong giới thượng lưu cũng không
có hả?】
*Dự án 985: Đây là dự án xây dựng các trường đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của
Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
【Người nào mua “The World” là bố nuôi của Đại Dung Dung hả? Nếu đó là bố ruột của Đại Dung Dung,
mấy người có đi xin lỗi không?】
【Ha ha ha ha ha ha, đi moi tin đi. Nếu là bố ruột, tôi sẽ dùng tài khoản chính nói xin lỗi.】
Dung Dung gạch vào bài đăng, trả lời chó Lương: 【Bọn họ nói Thẩm Độ là bố tao.】
Chó Lương nhắn lại một tràng “Ha ha”.
【Tổng giám đốc Thẩm chưa tới 30 tuổi đã có một cô con gái ngoài 20, kết quả này chấp nhận được.】
【…】
Giữa chừng Thẩm Độ đi nghe điện thoại, lúc quay vào đã không thấy cô chọn đồ nữa, ngược lại thấy cô
đang cầm điện thoại lướt say sưa.
Anh hỏi bâng quơ: “Em đang xem gì vậy?”
Dung Dung ngẩng đầu nhìn anh, sau một hồi mới thành khẩn hỏi một câu: “Em nhận anh làm bố nuôi, anh
có đồng ý không?”
Thẩm Độ bỗng nhíu mày, lưỡi chạm vào răng, cặp mắt trong veo đảo một vòng trên mặt cô.
Dung Dung chớp mắt nhìn anh, chỉ muốn biết anh sẽ trả lời như thế nào. Người đàn ông cười mát, nâng
mình lên một bậc, “Chẳng phải anh là ông nội của em sao?”
“…”
Sau đó, cô dồn sức gõ một dòng trên điện thoại: 【Ảnh nói ảnh là ông nội tao.】
【Mày hỏi thử nhà anh ta có trồng bảy trái bầu không. Nếu đúng thì mày gọi một tiếng ông nội.】
Hai người này đều không bình thường, Dung Dung quyết định ngừng nói chuyện với bọn họ.
Nhưng cô vẫn cố chấp hỏi một câu: “Nhà anh có trồng bầu không?” Thẩm Độ gật đầu, “Có, anh còn cứu
một con tê tê trong hang núi.” Xác nhận đã từng xem qua, là một tổng giám đốc bá đạo có tuổi thơ.
“Ông nội.” Dung Dung hèn mọn gọi một tiếng, sau đó chỉ tay vào những thứ mình thích, “Mua cho em
đi.”
Thẩm Độ đã quen với thăng cấp bậc từ “Bố” lên “Ông nội”, nghe lời trả tiền cho cô.
Dung Dung ngoan ngoãn nói cảm ơn: “Cảm ơn ông nội.”
Thẩm Độ hơi nhướng mày, cầm lấy túi đồ từ thu ngân, nhàn nhạt nói: “Ngoan.”
Ánh mắt của thu ngân nhìn bọn họ như có vấn đề, dõi theo bọn họ đi ra khỏi cửa hàng.
Thẩm Độ cầm giúp cô 7 – 8 túi đồ lớn nhỏ, Dung Dung tự đeo chiếc túi nhỏ dây xích của mình. Hai
người đi sóng đôi, suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu đây.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường đọc sách hướng dẫn, lật hết trang này tới trang khác. Thẩm Độ duỗi tay
vén mái tóc dài bị đè dưới sợi dây xích đeo trên vai ra giúp cô.
Lúc này đang là nghỉ hè, các hoạt động ở Thượng Hải đều chật kín người đứng xếp hàng. Giới trẻ đi
du lịch tốt nghiệp, đến xem buổi hòa nhạc, tham dự buổi gặp mặt quy mô lớn, chen chúc nhau trong
cái thành phố sầm uất này. Cho dù trời nóng hừng hực vẫn không làm giảm nhiệt huyết của mọi người.
Lúc vén tóc cô ra, Thẩm Độ phát hiện sau gáy cô đã ướt đẫm.
Làn da trắng mịn lấm tấm mồ hôi, có vài sợi tóc dính trên đó, anh nhìn thấy rất khó chịu.
Anh cau mày, “Em cột tóc lên đi.”
Cô lấy một dây buộc tóc ngọc trai từ trong túi xách ra đưa cho anh.
Thẩm Độ cầm lấy dây buộc tóc, vụng về dùng tay tháo vòng đàn hồi ra, buộc mái tóc dài buông xõa của
cô lại.
Dung Dung đưa tay lên sờ thử, không hài lòng cho lắm, “Quá lỏng, đi vài bước sẽ rớt.”
Tóc của cô vừa dài vừa nhiều, có vài sợi tóc không ngoan ngoãn rơi ra khi có cơn gió nóng thổi qua.
Thẩm Độ tháo dây buộc tóc ra, đầu ngón tay trơn mịn giống như chạm vào lớp vải satin.
Cô bé không chỉ có gương mặt xinh đẹp, ngay cả tóc cũng được chăm sóc cẩn thận, tuy dài nhưng vẫn
đen mượt.
Đột nhiên anh nhớ lại lúc ở trên giường, mái tóc của cô bé vương vãi khắp gối. Chỉ cần cô xoay
người lại, tóc sẽ dính vào cổ vì đổ mồ hôi. Lần nào anh cũng phải kiên nhẫn lấy tóc ra mới có thể
đảm bảo không ngậm trúng tóc khi hôn.
Lúc đó cô sẽ cười, gò má ửng đỏ, chẳng mấy chốc lại nỉ non bảo anh nhẹ chút.
Thẩm Độ chuyển động yết hầu, liếc nhìn sang chỗ khác, sắp xếp lại tâm trí. Anh buộc chặt một vòng,
động tác vẫn rất nhẹ nhàng. Dung Dung quay đầu lại cười với anh, giọng nói ngọt ngào, “Dùng sức
chút.”
Thẩm Độ thở gấp, giọng khàn khàn, “Đừng có kêu đau.”
Dung Dung không nhận ra câu nói ẩn ý này, đáp lại qua loa, đưa điện thoại cho anh xem, “Chúng ta đi
ăn món Tây Ban Nha đi.”
Taikoo Hui là một nơi đi mua sắm rất tốt, có nhiều nhà hàng. Dung Dung quyết định đi ăn món Trung
trước.
Chỗ đó không xa, đi bộ vài trăm mét là tới.
Lúc đến nhà hàng, điều hòa trung tâm thổi vù vù, Dung Dung lại tháo tóc đuôi ngựa thấp mà Thẩm Độ
vất vả mới buộc chặt cho cô ra.
Cô bỗng nổi hứng đeo dây buộc tóc ngọc trai vào cổ tay của anh. Thẩm Độ không vui mấy, “Em tự giữ
đi.”
“Em sợ rớt, anh giữ giúp em đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau. Sau khi gọi món ăn, Dung Dung chỉ mải mê xem điện thoại, không thèm
ngó ngàng đến Thẩm Độ, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, có khi còn bật cười.
Thẩm Độ không có hội chứng phụ thuộc vào điện thoại, nhất là khi bạn gái đang ngồi trước mặt mình.
Dung Dung lướt Weibo cả buổi, cuối cùng mới nhớ tới đối diện còn có một anh bạn trai, mở lòng từ bi
đưa điện thoại cho anh xem.
“Anh xem cái này đi.”
Thẩm Độ nhận lấy điện thoại, đó là một mẫu truyện cười không thể chọc anh cười.
Âm báo nhắc nhở bỗng vang lên, điện thoại của Dung Dung rung lên, trên màn hình hiện lên một khung
chat màu trắng.
【Chó Lương: Vậy tổng giám đốc Thẩm công khai mình là người mua “The World” là vì mày hả?】
Thẩm Độ nhướng mày, trả điện thoại cho cô.
Dung Dung liếc nhìn tin nhắn liền biết anh đã nhìn thấy, thờ ơ xua tay, “Tất cả chỉ là chuyện nhỏ
nhặt tào lao, anh đừng để ý.”
“Là chuyện livestream lúc nãy?”
“Gần giống vậy, có điều em cũng chẳng thiếu tin đen.” Dung Dung uống một ngụm nước đá, một lúc sau
mới nói tiếp: “Dù gì chỉ cần em vẫn tiếp tục làm hotgirl mạng, chủ đề đó sẽ không bao giờ tránh
khỏi, em chẳng thèm bận tâm.”
Dáng vẻ thờ ơ, bình thản của cô không giống như cậy mạnh.
Dung Dung bĩu môi, “Tội nghiệp cho bố em, đã mất nhiều năm rồi mà còn bị lôi ra. Nhưng mà cho dù
ông ấy còn sống chắc cũng không màng tới.” “Sao em biết?”
“Anh có biết chuyện của mẹ em không? Ban đầu những lá thư chửi rủa được chuyển đến nhà, ngày nào mẹ
em cũng trốn trong chăn khóc, sợ ra ngoài sẽ bị đâm giết. Bố em không quan tâm, cho rằng những
người đó chỉ nói suông mà thôi, không thể thực sự gây khó dễ cho mẹ em.” Dung Dung khẽ cười, ánh
mắt điềm tĩnh, “Ông ấy an ủi mẹ em nói là không sao, chỉ cần mặc kệ miệng lưỡi thế gian đó, không
ai có thể làm tổn thương bà. Sau đó mẹ em bị trầm cảm. Những người đó không trực tiếp gây tổn
thương bà, nhưng mẹ em chết là vì lời nói của những người đó.”
Cô chậm rãi nói ra bí mật đã bị nhà họ Dung chôn giấu nhiều năm như đang kể một câu chuyện.
Dung Dung nhẹ nhàng nhún vai, “Vì vậy chỉ cần em không thèm để ý, dù bọn họ nói gì cũng không làm
tổn thương được em.”
“Bố em không làm gì sao?”
“Ông ấy có làm, ngày nào cũng tự xỉ vả mình, vài năm sau đã đi theo mẹ em.” Dung Dung khuấy ly nước
bằng chiếc nĩa bạc, bỗng bật cười, “Có lẽ ông ấy cảm thấy đó là sự bù đắp.”
Rõ ràng dạy cô phải kiên cường dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cả buổi trời, vậy mà bản thân mình
lại yếu đuối như vậy.
Nhân viên phục vụ mang món ăn mà bọn họ gọi đến, chủ đề đột ngột kết thúc.
Dung Dung vẫn thoải mái, “Em chỉ nói cho anh nghe thôi, anh phải giữ bí mật cho em đó.”
“Được.”
“Em rất ngưỡng mộ anh.” Cô lại chợt nói một câu.
Ánh mắt của Thẩm Độ như ngưng đọng, hé môi nhưng không hỏi tại sao. Giăm bông Iberia kết hợp với
phô mai dê có mùi gây từ thịt dê, nhưng không làm ảnh hưởng đến vị ngon.
“Dung Dung.”
Dung Dung ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, “Hửm?”
“Qua Tết.” Anh tạm dừng, nét mặt ôn hòa, vẫn nở nụ cười mỉm, “Muốn đến nhà anh chơi không?”
Cô không ngốc đến nỗi không nhận ra sự dịu dàng nhỏ nhoi này. “Bao ăn bao ở không?”
“Ừ.”
Cô cười hì hì, “Vậy có bao ngủ không?”
Anh bật ra một tiếng cười mũi từ trong cổ họng, trong đôi mắt anh ẩn chứa tia sáng le lói.
Sự gian xảo chợt lóe lên, Thẩm Độ nhếch mép, “Có.” “Bao bao lâu?”
Anh ung dung trả lời: “Chỉ cần em còn sức.”
“…” Im lặng một hồi, Dung Dung hung dữ chỉ vào đồ ăn trước mặt, “Ăn đi!”
Cô mải mê chuyên tâm ăn uống, không biết tại sao đang ăn lại bật cười.
Để tránh bối rối, cô hắng giọng, tìm một chủ đề hỏi Thẩm Độ: “Nhà anh đón Tết như thế nào?”
“Muốn xem không?” Thẩm Độ chỉ vào điện thoại trên bàn, “Trong album có hình.”
Dung Dung gật đầu lia lịa.
Thẩm Độ lau khóe miệng, “Có một điều kiện.” “Cái gì?”
“Em hôn anh một cái.”
Thấy mặt của Thẩm Độ không biến sắc, Dung Dung sửng sốt vài giây, cho rằng mình nghe nhầm.
Anh có thể nói ra những lời đó với nét mặt này đúng thật là vi diệu.
Mà sự thật là cô không có nghe nhầm. Trong phòng riêng nhỏ, Dung Dung đứng lên, chậm rãi đi đến bên
cạnh anh, nhân lúc không có ai chú ý đã
nhanh chóng cúi người hôn lên môi anh một cái. Thẩm Độ cười, trực tiếp đưa điện thoại cho cô.
Thật ra Dung Dung không hẳn muốn xem hình đón Tết, cô chỉ muốn xem album của Thẩm Độ mà thôi. Vốn
dĩ cho rằng anh sẽ từ chối, kết quả lại đồng ý dứt khoát.
Xem ra không có điểm đáng nghi.
Mở album ra, chỉ có một số ảnh chụp màn hình văn kiện và hình phong cảnh, còn có hình của cô.
Còn có hình mờ watermark được tải xuống từ Weibo. Dung Dung cắn môi hỏi anh: “Không thấy hình đón
Tết.” “Trong điện thoại không có.” Thẩm Độ thản nhiên trả lời.
Dung Dung mở to mắt trừng anh, “Vậy tại sao anh nói có?!”
“Không nhìn ra à?” Thẩm Độ nghiêng đầu, khẽ cười với cô, “Lừa em hôn đó.”
“…”
***
Hai người ăn xong lại đi dạo một hồi rồi về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai lên máy bay về thành phố
Thanh Hà.
Thẩm Độ còn phải làm việc, đang gọi điện thoại với người ta trong thư phòng. Dung Dung cũng không
quan tâm đang nói về cái gì, cô đứng chéo chân ngắm cảnh tại ban công.
Đối diện là sông Hoàng Phổ, buổi tối có rất nhiều người. Ánh đèn neon nhấp nháy, ban đêm cũng được
chiếu sáng đèn như ban ngày.
Cô uống nước trái cây, tận hưởng cảnh sông trước mặt. Điện thoại kết nối loa bluetooth bỗng rung
lên liên tục.
Dung Dung liếc nhìn tên người gọi tới, ấy thế mà là ông nội. Trong tiềm thức, cô cảm thấy đó không
phải là chuyện tốt.
Quả nhiên vừa kết nối, bên kia đã liên tục chất vấn, “Con nhóc thối! Rốt cuộc con và Thẩm Độ có
quan hệ gì? Tại sao cậu ta muốn chuyển tặng tàu du lịch dưới danh nghĩa của mình cho con! Hơn nửa
đêm, quản lý tài chính gọi điện thoại cho ông, nói với ông rằng tài khoản cá nhân của con đã vào
một lượng lớn bất động sản, có phải con lừa tiền của Thẩm Độ không?! Hay là con đánh bài với cậu
ta, cậu ta thua nên đưa tàu du lịch cho con?”
“…”
“Nói chuyện!” “…”
Cô không lừa tiền, nhưng lại lừa tình.
Lời của tác giả:
Thẩm Độ – Nhà từ thiện – Đức mẹ Maria: Vì nghe vợ tố khổ nên tặng luôn con tàu.
Dung Dung – Tên lừa tình: Vừa tố khổ bỗng có được một tàu du lịch. Đỗ Đỗ cuồng yêu, mọi người đừng
nên học theo.
Nếu yêu đương như vậy, sớm muộn sẽ bị lừa sạch.
***
Greymer: Thương hiệu Ý, giày tiên nữ, mị thích nhất đôi màu hồng mà Dung Dung mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.