Người đàn ông không đáp lại cô.
Tim của Dung Dung đập rất nhanh. May mà Thẩm Độ không hoàn toàn giam giữ cô, cô vẫn còn có khoảng
trống xoay người trốn về phòng. “Em muốn nghỉ ngơi, anh cũng mau về phòng đi.”
Thẻ phòng vừa quẹt mở cửa, tiếng bíp báo cảm ứng từ còn chưa tắt, Thẩm Độ đã duỗi tay đè lên tay
nắm cửa.
Cánh cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, sau lưng là hơi thở mát lạnh của anh. Dung Dung lắp bắp: “Ở đây không
có cà phê.”
Cô vội vàng chuồn vào phòng và bật đèn trên tường lên. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng mờ ảo.
Bóng của cô được phản chiếu trên tấm thảm.
Thẩm Độ cười khẽ, giọng điệu châm chọc, “Dung Dung, nếu muốn trốn thì không nên trốn vào phòng.”
Thật ra Dung Dung không uống nhiều rượu, nhưng bỗng dưng ngà ngà say. Cô quay đầu lại, lúng túng
hỏi: “Sao anh vẫn chưa về phòng?”
“Anh đến giúp em thực hiện những gì em nói.” “Em nói cái gì?”
Cô không nhớ nổi chuyện tốt mà mình đã nói. Thẩm Độ không nhiều lời với cô, sải bước chân dài, hai
ba bước đã đi đến trước mặt cô và ôm lấy eo cô.
Vòng eo nuột nà của cô bé bị ôm chặt. Người đàn ông hơi siết chặt cánh tay để giữ chặt cô vào lòng
mình.
Tay còn lại rảnh rỗi nhéo má cô.
Đôi mắt của Thẩm Độ hơi tối sầm, vừa giống như gạ gẫm, vừa như nhắc nhở, “Em nói nên an ủi nỗi niềm
tương tư trong hai tháng qua như thế nào đây?”
Anh để lại chuyện quan trọng nhất cho cô bé suy nghĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679768/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.