"Cái gì? Bà ta nhìn thấy chúng ta?" Võ Tiết Châu dường như kinh ngạc hét lên. Lúc sau mới phát hiện ra mình quúa lớn tiếng. Cô vội vàng bịt miệng mình lại, im lặng dáo dát nghe động tĩnh bên ngoài. Cũng may không có kinh động đến Võ lão mẹ.
"Ta cũng không rõ." Nhất Minh trả lời ấp úng. Chính là cảm giác rất kỳ quái, rất không thoải mái...
Cô nhíu nhíu mày. Chưa bao giờ cô thấy y thiếu tự tin đến thế. Nhưng việc này cũng chẳng sao. Cô cũng không có ý định nhìn trộm bọn họ nữa. Lần tới gặp mặt, cô sẽ quang minh chính đại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nghĩ như thế cô vội vàng tiếp nhận tập hồ sơ trong tay y. Càng lật, mặt cô càng đen. Tay cầm giấy không tự giác cầm chặt hơn, mép giấy cũng bị cô làm cho nhăn nheo.
Trong tay cô chính là khoảng chi phí Võ lão cha đã tiêu trên người vợ bé của ông ta. Lúc mới đầu nối lại tình xưa hai người liên tiếp đi ăn nhà hàng sang trọng. Lúc tình cảm đạt tới đỉnh điểm thì dẫn ả đi shopping. Chính là cái kiểu "mua mua mua" trong truyền thuyết đó! Còn có cả phí đi chơi, mướn phòng, mua biệt thự. Càng đáng nói hơn căn nhà kia người đứng tên là vợ bé của ông ta. Cô thật khokng biết nên khen bọn họ tin tưởng lẫn nhau hay là nên mắng não của cha cô bị úng nước nữa. Tổng cộng chi phí đã lên tới con số vượt ngoài tầm kiểm soát của Võ Tiết Châu. Cô nghiến răng. Có tiền thì đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/1973843/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.