Hoàng đế nhíu mày đánh giá tiểu oa nhi tràn đầy khí tràng trước mặt. Khuôn mặt bầu bầu, đôi mắt đen láy, to tròn. Là một đứa trẻ khả ái nhưng đáy mắt nàng lại chứa đựng điều không hợp với lứa tuổi. Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tự tin.
Ông cứ nghĩ đứa trẻ như vầy sẽ đến trước mặt ông không chút quy củ. Nhưng không, nàng quỳ xuống, dập đầu hành lễ:
"Tiểu nữ Võ Tiết Châu, tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Ông nhướng mày, đợi đến khi Hoắc Kiện Minh hành lễ xong, ông mới phất tay bình thân. Ông từ trên cao nhìn xuống hai đứa nhỏ hỏi: "Các ngươi rạng sáng đến tìm trẫm là muốn làm cái gì?"
"Thưa phụ hoàng, đêm khuya lúc nhi thần ngủ, đột nhiên tiểu oa nhi này từ đâu xuất hiện trên giường nhi thần. Nàng nói nàng có chuyện cần nói với ngài, còn là chính sự. Không mang nàng đi, nàng sẽ lấy mạng nhi thần." Câu nói cuối cùng chứa đầy cười nhạo. Hoắc Kiện Minh liếc mắt nhìn nàng một cái.
Khiêu khích hoàng uy!
Võ Tiết Châu lạnh nhạt mặc kệ hắn. Sao lúc trước nàng không nhận ra tên này âm hiểm đến như vậy nhỉ? Nhỏ tuổi đã thế này. Mà thôi, chuyện đó cũng chẳng liên quan tới nàng. Kiếp này nàng chẳng muốn dính dáng gì tới hắn nữa.
Hoàng đế nghe xong lời hắn liền ồ một tiếng rồi chuyển mắt nhìn sang nàng. Ý tứ muốn nghe nàng trình bày một chút.
Võ Tiết Châu từ từ nói: "Tiểu nữ vì sai lầm của tiểu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-co-mot-lao-quy/1973789/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.