Trong trò chơi "Vãng Sinh Môn", cứ 12 phó bản bắt đầu từ ván 10 người "giết toàn bộ" đến ván 10 người "giết toàn bộ", coi như kết thúc một vòng luân hồi. Ý hệ thống là, căn cứ vào chỉ số tổng hợp của người chơi trong thời gian qua, sẽ tiến hành phân chia lại và đưa đến phó bản mới, tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Vì thế khi kết thúc kỳ nghỉ bảy ngày, Đoạn Dịch được chia vào tổ mới: Anh, Dương Dạ và Ổ Quân Lan, lên từ xe buýt cùng đến phó bản mới.
Đoạn Dịch cũng nhận được thông tin về độ khó phó bản tiếp theo: cấp 5.
Lúc đi lên xe buýt, anh nhịn không được hỏi Dương Dạ một câu: "Có phải anh kéo thấp cấp độ của chúng ta không?"
Dương Dạ lời lẽ chính nghĩa, tỏ vẻ việc này tuyệt đối không có tí liên quan gì đến mình. "Tôi thế thân một người chơi. Không liên quan đến tôi nhé."
Một lát sau, xe buýt chở ba người vào thế giới thuần trắng.
Không gian xe buýt đủ rộng, ba người ngồi phân tán.
Dựa đầu vào lưng ghế tựa, Đoạn Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đầu chợt nghiêng sang bên cạnh, anh giật mình tỉnh lại.
Duỗi tay sờ cổ, khóe miệng Đoạn Dịch vô thức xụ xuống.
Anh nhớ tới nhiều lần ngồi trên xe buýt, mình và Minh Thiên dựa vai nhau chìm vào giấc ngủ.
Đoạn Dịch ngủ không nổi, bèn ngồi bên cửa sổ lẳng lặng nhìn sương mù trắng toát.
Ngày anh thuyết phục Dương Dạ, Dương Dạ hỏi anh một câu: "Nếu cậu cứ hãm vào trò chơi này, cậu có nghĩ mình sẽ cứu cậu ta bằng cách nào không? Lịch sử bị vùi lấp, cậu ta đã hoàn toàn biến mất."
Nguyên văn Đoạn Dịch nói là: "Nếu là số liệu xây dựng thế giới, thì chắc chắn tồn tại dấu vết con người thiết kế. Chỉ cần do con người thiết kế, nhất định sẽ có sơ hở. Không có số liệu nào hoàn mỹ. Tôi sẽ thâm nhập trò chơi này, tìm bug, đến khi gặp người thiết kế trò chơi, tôi sẽ yêu cầu hắn trả lại Minh Thiên. Nếu hắn không đáp ứng, vậy thì dùng bug đối phó hắn."
Đoạn Dịch nói năng quyết đoán. Nhưng hiện tại, nói thật anh không có nhiều manh mối về phương thức xây dựng trò chơi này.
Tận sức tìm hiểu hệ thống và trò chơi này trước rồi tính tiếp.
Một thời gian sau, xe buýt dừng lại.
Có ba người đi lên, hai nữ một nam.
Hai cô gái một cao một thấp, trực tiếp ngồi xuống hàng ghế đầu xe buýt.
Người nam khoảng hai mấy tuổi, rất trẻ, diện mạo anh tuấn, chăm chút bản thân gọn gàng nhanh nhẹn. Hắn ta đứng đầu xe buýt nhìn trái phải, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Dương Dạ.
Đoạn Dịch liếc mắt đánh giá bọn họ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nghe thấy người nam mới lên xe bắt chuyện với Dương Dạ.
"Anh họ gì?"
"Họ Cố, Cố Bạch."
"Chào anh, tôi tên Hồ Tấn."
"Hồ tiên sinh đã chơi đến phó bản thứ mấy?"
"Mọi người chắc là giống nhau, 13 phó bản. Ôi, không biết khi nào mới có thể ra ngoài. Quá khổ."
"Uầy, ai nói không khổ đâu."
"Cố tiên sinh... Ở thế giới hiện thực làm nghề gì?"
"Kinh doanh nhỏ ấy mà."
"Thế à? Sao tôi cảm thấy mình từng gặp anh ở đâu đó?"
Nghe thấy lời này, Đoạn Dịch cau mày.
Cũng may Dương Dạ đùa giỡn nói tránh đi. "Thật hả? Chà, rất nhiều người đều nói trông tôi giống minh tinh nào á, chắc là vì thế."
"Ồ... Ha hả, nhưng tôi vẫn cảm thấy... Anh không làm kinh doanh nhỏ? Cái kia..."
"Lần đầu gặp nhau mà Hồ tiên sinh hứng thú với tôi dữ thế?"
Đoạn Dịch mở mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh người tên Hồ Tấn, vỗ vai hắn ta. "Ngại quá quấy rầy một chút, tôi và vị này... Cố tiên sinh, cần bàn chút việc."
Hồ Tấn quay đầu Đoạn Dịch một cái, chớp chớp mắt, nhường ghế cho anh.
Hồ Tấn bỏ đi, Đoạn Dịch đánh giá bóng lưng hắn ta, sau đó ngồi xuống không chút khách khí, trừng mắt cảnh cáo Dương Dạ.
Dương Dạ mặc một thân tây trang, mắt đeo kính bạc, nhìn qua rất là ra hình ra dạng. Dù đã gọi "anh rể" nhiều năm, nhưng đôi khi Đoạn Dịch vẫn thấy ngứa mắt.
Chủ yếu là vì, trong lòng Đoạn Dịch, anh họ Cố Lương tuy có thành tích tốt, nhưng phương diện tình cảm rất đơn thuần, dễ bị người ta lừa. Anh luôn cảm thấy anh họ bị người trước mắt lừa tình.
Cố Lương từ nhỏ cha không thương, mẹ mất sớm, được gia đình Đoạn Dịch yêu thương nuôi nấng, là gốc cải thìa được cả nhà che chở lớn lên. Còn Dương Dạ chính là đồ thiếu đánh ủn mất gốc cải thìa... đồ...
Đoạn Dịch ngữ khí khó chịu. "Anh là người đã lập gia đình, chú ý cử chỉ ngôn từ."
Dương Dạ cười cười. "Nếu anh cậu có thể ăn dấm vì tôi, tôi đây nằm mơ cũng cười tỉnh."
Rất là ghét bỏ lườm Dương Dạ, Đoạn Dịch cạn lời không còn gì để nói.
Dương Dạ bỗng nghiêm mặt, nhíu mày, lướt qua Đoạn Dịch nhìn Hồ Tấn một cái. Anh ta giơ tay đẩy gọng kính, sự sắc bén lướt qua đáy mắt, thấp giọng nói: "Người đó rất kỳ quái. Về sau chú ý."
·
Sau khi đón ba người, xe buýt dừng lại thêm hai lần, mỗi lần đón nhóm ba người.
Ba người một nhóm, tổng cộng bốn nhóm, gom đủ mười hai người, xe buýt chạy đến trạm xe.
Nơi trạm xe treo 12 bảng số mới toanh.
Tất cả mọi người được tự chọn một con số mình thích.
Đoạn Dịch dẫn đầu bước lên, vẫn chọn con số quen thuộc số 7.
Ổ Quân Lan đi theo anh, lấy số 1.
Đoạn Dịch kinh ngạc nhìn Dương Dạ lấy số 5.
"Dương... Khụ, anh Cố, con số này không cát lợi." Đoạn Dịch nhắc nhở.
"Tuy mọi người đều nói miệng cậu khai quang*, nhưng mê tín phong kiến là xấu." Dương Dạ tỉnh bơ đeo bảng số trước ngực, "Dù có là con số không may mắn, tôi vẫn chọn nó."
Đoạn Dịch nhíu mày, không thể hiểu nổi: "Vì sao?"
Dương Dạ: "Vì lần trước anh cậu chọn số 5. Tôi cũng lấy số này, khác nào cách gần em ấy hơn."
Ba giây sau, Đoạn Dịch: "... Đm, anh tôi bị mấy lời sến sẩm như này lừa mất chứ gì?"
Dương Dạ phát ra tiếng thở dài từ tận tim gan: "Không hề. Em ấy vĩnh viễn không get được lời âu yếm của tôi."
Đoạn Dịch trợn trắng mắt.
Dương Dạ tiếp tục dõng dạc. "Chắc chắn là em ấy đổ tôi vì cái mặt này. Em ấy khen tôi đẹp trai á."
Đoạn Dịch: "............"
Dương Dạ: "Không tin thì cậu đi hỏi đi, em ấy theo đuổi tôi thật đó."
·
Phía sau trạm xe, có một cửa đá nằm giữa thế giới thuần trắng.
Cửa đá rất kỳ quái, nó chỉ cao bằng nửa người.
Phần dưới cửa bị chút cát vàng che lấp, hình như nửa cánh cửa bị vùi dưới bãi cát.
Trên cửa đá khắc đan xen ngang dọc họa tiết kỳ quái, cùng một số hoa văn chim bay và ao hồ.
Đoạn Dịch giơ tay thử đụng vào cửa, hơi lạnh từ cửa lập tức thấm vào tận ruột gan, có hơi lạnh tay.
Thu tay, Đoạn Dịch nhìn cánh cửa trước mắt, cẩn thận quan sát, anh thấy hoa văn dính bùn, cũng thấy phần dưới cửa sát cát vàng mọc rêu xanh nhớp nháp.
Một cánh cửa mọc rêu bị vùi lấp trong sa mạc cát vàng...
Đừng nói cửa này là...
"Đừng nói là cửa mộ!"
Người nói chuyện là Hồ Tấn.
Hệ thống chợt phát thông báo: "Hoan nghênh người chơi vào phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》."
"12 người chơi là đội viên khảo cổ tới sa mạc nghiêm cứu. Xin mời người chơi mở cửa mộ, đi vào huyệt mộ."
Thông báo ngừng lại, trước cửa thoáng chốc xuất hiện mấy cái xẻng.
"Sau khi người chơi nắm rõ cốt truyện, điều kiện qua màn sẽ được kích hoạt. Người chơi vui lòng tích cực triển khai thăm dò, tranh thủ thời gian, đừng để đến sát thời hạn qua màn vẫn chưa phát hiện điều kiện qua màn."
Tạm dừng một lát, hệ thống nói tiếp: "Trong 12 người chơi có 4 người sói ẩn nấp. Loại bỏ người tốt, người sói có thể qua màn; 8 người tốt gồm 4 thần chức: nhà tiên tri, thợ săn, phù thủy, bảo vệ."
"Trong 4 dân thường có một người là【 người yêu thầm】. Đêm đầu tiên người yêu thầm hành động đầu tiên, chọn một đồng đội làm đối tượng thầm mến; đối tượng thầm mến không biết mình bị yêu thầm, cũng không biết thân phận của người thầm mến. Khi đối tượng thầm mến giành thắng lợi, người yêu thầm sẽ thắng theo."
"Phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》cấp độ: 5. Người chơi thành công qua màn nhận 200 đồng vàng."
"Chúc mọi người chơi vui vẻ!"
*Khai quang: ý nói là mồm linh, nói gì trúng đó đặc biệt là nói xui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]