Đoạn Dịch không đi chơi bóng rổ, nhưng anh đáp ứng buổi tối đi hát karaoke.
Buổi chiều 6 giờ, các người chơi ở nhà ăn ăn cơm. Minh Thiên không đến.
Buổi tối ca hát, trong phòng karaoke mọi người vui chơi rất náo nhiệt. Minh Thiên vẫn không tới.
Đoạn Dịch ngồi bên cạnh Bành Trình, đụng bả vai hắn ta. "Không phải cậu nói kêu Minh Thiên à?"
"À, buổi chiều có gặp cậu ấy rồi, cậu ấy nói mình buồn ngủ."
Không ăn cơm không xuất hiện.
Lại chơi trò tự kỷ?
Đoạn Dịch nhướng mày.
Bạch Lập Huy hát xong một bài hát, ngồi xuống bên Đoạn Dịch. "Sao mà mặt ủ mày ê thế?"
Đoạn Dịch: "Ừm... Giả dụ có một đứa trẻ, nó không chịu làm gì hết, tự kỷ một mình, không ăn cơm không ra khỏi cửa không để ý người khác, thì nó bị gì vậy?"
Bạch Lập Huy suy nghĩ: "Áy náy hả, sợ phụ huynh nổi giận, nên không dám tìm bọn họ trò chuyện. Tâm hồn trẻ con non nớt lắm. Làm phụ huynh phải biết chủ động bắt chuyện gỡ khúc mắc."
Khang Hàm Âm bên cạnh tự nhiên cầm một ly nước, hai mắt nhìn thẳng màn hình phía trước. "Anh nói đúng đấy."
Đoạn Dịch: "..."
Tự dưng bị cưỡng hôn là mình, bị bơ vụ thẳng thắn cũng là mình, nhìn thế nào cũng là tại Minh Thiên. Mắc cái gì hiện tại mình còn phải đi dỗ cậu ta?
Càu nhàu càu nhàu trong lòng, thân thể vẫn thành thật.
Rốt cuộc anh vẫn không yên tâm, cầm theo chút trái cây, đi thang máy lên lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tien-tri-duoc-chon/3455978/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.