Chương trước
Chương sau
Thời gian bảy ngày nghỉ kết thúc.

Ăn cơm trưa xong, mười người chơi rời khu nghỉ ngơi lên xe buýt.

Trên xe buýt không một bóng người. Theo thông báo nhắc nhở, sau khi mọi người đã lên xe buýt, xe buýt sẽ chở mọi người đi đón hai người chơi khác.

Đường xá dài, trên đường Đoạn Dịch nhắm mắt ngủ.

Dù sao ngoài đường toàn là màu trắng thuần, chẳng có gì hay để xem.

Thời điểm ngủ đến mơ mơ màng màng, Đoạn Dịch bị đánh thức.

Mở mắt nhìn thử, anh phát hiện mình đang dựa vào vai Minh Thiên không biết từ khi nào.

Minh Thiên cúi đầu nói với anh: "Anh Tiểu Dịch, không có việc gì, có hai người chơi mới lên xe thôi. Anh ngủ tiếp đi."

Đoạn Dịch cũng không để ý, ngáp một cái tiếp tục ngủ.

Dù sao thằng nhóc này cũng từng gối vai mình ngủ, lúc này coi như đổi chỗ cho mình hưởng thoải mái.

Chẳng qua nhắm mắt không bao lâu, Đoạn Dịch nghe có tiếng người nói chuyện, vì thế không thể ngủ tiếp.

Giọng nói này rất là xa lạ, hẳn là người chơi mới tới.

Là giọng của đàn ông, hắn ngồi phía sau, mở miệng nói: "Tôi không khách sáo với mọi người. Lát nữa vào phó bản không biết sẽ gặp cái gì, chưa chắc sẽ có thời gian nói này nọ, cho nên tôi muốn nói đôi câu với mọi người trước."

"Có người chưa từng chơi Ma Sói, hoặc có người chưa từng chơi ván có thiết lập Cảnh sát trưởng. Ở phó bản trước của tôi, có hai người nhận tiên tri, còn không bàn sẽ để lại Cảnh Huy cho người ai, thật sự hố chết người."

Để lại Cảnh Huy cho ai?

Đoạn Dịch nhớ phó bản trước của bọn họ cũng không bàn vụ Cảnh Huy.

Thời điểm Bành Trình tranh cử cảnh sát trưởng không nói sẽ để lại Cảnh Huy cho ai, mà hắn ta không biết vụ này, cũng không ai nhắc nhở hắn ta.

Số 4 Khang Hàm Âm là đồng đội sói của hắn ta, nhưng chắc do chưa từng chơi qua, không biết là về tình cảm có thể tha thứ. Riêng Đoạn Dịch không nhắc nhở Bành Trình vì anh là phe thứ ba.

Người chơi mới tới than thở về ván chơi trước của mình, nói tiếp: "Đầu tiên, tôi nhắc nhở mọi người một chút, đêm đầu tiên dù là ai bị sói cắn, hoặc bị ném độc, do cảnh sát trưởng tranh cử trước nên chúng ta không biết tình huống ban đêm. Sau khi tranh cử kết thúc, mới có thông báo đêm đầu ai bị loại."

"Kế tiếp, tôi giải thích cho mọi người nghe cái gì gọi là gán Cảnh Huy."

"Ngày đầu tiên Nhà tiên tri nhảy ra tranh cử cảnh sát trưởng, vì tránh cho mình chết vào ban đêm, sống không đến ngày hôm sau, không thể để lại thông tin mình đã soi, có thể lợi dụng và gán Cảnh Huy. Lấy ví dụ..."

"Hiện tại tôi nhận tiên tri, tôi nói với mọi người rằng đêm nay sẽ soi số 2. Mọi người nhớ quy tắc chứ? Nếu Cảnh sát trưởng vào tù, có thể chọn người kế thừa Cảnh Huy. Như vậy nếu tôi soi số 2 là người tốt, khi tôi vào tù, tôi liền đưa Cảnh Huy cho hắn, để hắn trở thành cảnh sát trưởng."

"Cứ như vậy, tuy rằng đã vào tù, không thể nói với mọi người thông tin đã soi đêm qua, nhưng mọi người có thể thông qua việc tôi đưa Cảnh Huy cho số 2 để đoán xem số 2 có phải người tốt hay không."

Bành Trình lên tiếng. "Vãi lìn. Tôi hiểu rồi. Nhà tiên tri có thể thông qua cách chọn người kế thừa Cảnh Huy, để ám chỉ kết quả soi."

Người mới nói: "Chính là ý này. Cho nên nhà tiên tri khi lên tiếng tranh cử vị trí cảnh sát trưởng, có thể nói sẽ gán Cảnh Huy cho ai. Nói cách khác, người đó có thể nói trước đêm nay mình sẽ soi ai. Như vậy vạn nhất bị vào tù, phe người tốt chúng ta vẫn có thông tin bàn luận."

Bành Trình hình như đã ngộ ra. "Haizzz, nhóm chúng tôi xác thật chưa nghĩ đến chuyện này. Lần trước tôi nhận tiên tri, chưa nói về vấn đề đưa Cảnh Huy cho ai. Cũng không ai lấy chuyện này công kích tôi."

Thanh âm lạnh nhạt của Ổ Quân Lan truyền đến. "Chủ yếu vì lúc tranh cử chỉ có một mình anh nhảy ra nhận tiên tri. Nói nữa, ai mà ngờ số 6 là tiên tri giả, ai mà ngờ tiên tri thật giấu thân phận kỹ đến vậy, một mắt xích ảnh hưởng cả một dây xích? Dưới tình huống này, có người nhắc nhở anh để lại Cảnh Huy mới là lạ."

"Hơ hơ hơ, cô càng ngày càng thông minh."

"..."

Đoạn Dịch nghe đến đó, nhắm mắt lại nói: "Khi tranh cử, thời gian mỗi người lên tiếng đều có hạn. Cũng là căn cứ duy nhất để bàn logic. Vì hiệu suất trò chơi, mọi người tổng kết được rất nhiều quy luật và cách chơi thông dụng, ví dụ như "tiên tri soi được sói thì ra mặt", "đêm đầu tiên phù thủy có thể cứu hay không" vân vân."

"Nhưng trò chơi của chúng ta thì khác. Thông tin chọn người kế thừa Cảnh Huy cũng khá quan trọng. Nhưng nhà tiên tri bị sói cắn, trước khi vào tù vẫn còn chút thời gian để tìm vài cách để lại tin tức."

"Đương nhiên, ý tôi không phải là không nên báo trước việc gán Cảnh Huy cho ai. Trong trò chơi này chỉ thuần nghe là không thể. Có thời gian tương đối dư giả, đương nhiên là nên suy xét tất cả các khả năng thì tốt hơn."

Trong trò Ma Sói, nếu tiêu tri bị sói cắn chết ngay lập tức, hoàn toàn không có thời gian để lại di ngôn, chỉ có thể ám chỉ bằng cách chọn người kế thừa Cảnh Huy.

Nhưng trò chơi này lại không giống. Người bị sói cắn tuy rằng không thể công khai phát biểu di ngôn, nhưng vẫn có chút thời gian để lưu lại thông tin.

Nói xong câu đó, Đoạn Dịch ngáp một cái, muốn tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Nào biết anh càng nghĩ càng cảm thấy giọng người mới này có chút quen tai.

Bỗng nghĩ đến cái gì, sắc mặt anh hơi thay đổi.

Anh mở bừng mắt, nhìn người mới đi tới chỗ mình.

Trên mặt người nọ cũng có chút kinh ngạc: "Tiểu Dịch? Sao cậu cũng vào trò chơi này?"

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt hắn ta trở nên khá vui vẻ. "Không ngờ lần này lại có cơ hội gặp được cậu."

Đoạn Dịch không nói chuyện. Minh Thiên bên cạnh anh hơi nghiêng đầu, nhìn người mới tới.

Người nọ trông tầm tuổi với Đoạn Dịch, ngũ quan không gọi là rất đẹp, nhưng tinh thần sáng sủa, tây trang giày da, khi mỉm cười với Đoạn Dịch bộ dáng như tắm mình trong gió xuân. Ở thế giới hiện thực, người như vậy rất được các cô gái trẻ yêu thích.

Hắn ta không giống soái ca tuỳ tiện phong lưu khiến người ta thiếu cảm giác an toàn, nhưng cũng không có vẻ quá mức vụng về thành thật.

Nhận ra người này là ai, ánh mắt Minh Thiên khẽ biến.

Tiện đà nhìn về phía Đoạn Dịch, phát hiện sắc mặt anh cũng tối lại.

Đôi khi Đoạn Dịch là người dễ nóng tính, đặc biệt là lúc làm việc. Tính anh dễ nổi giận cũng nhanh hết giận. Nhưng trước nay anh luôn đối xử hòa nhã với mọi người, gần như chưa từng thật sự đen mặt với ai.

Chỉ khi đối mặt với người này, là ngoại lệ.

"Ồ, người mới tới... Tiết Tổng đúng không?" Đoạn Dịch châm chọc mà nói, "Còn sống à?"

Tiết Cảnh vừa nghe lời này, biểu tình cứng đờ, tiếp lời: "Ngày đó mình đến tham dự buổi họp tại khu khai phá, thuê cùng một khách sạn với cậu. Mình có gặp cậu tại sảnh, nghĩ cậu không thích mình nên không tìm cậu chào hỏi. Nào ngờ trên cầu lớn Trường Giang..."

Chỉ chỉ người bên cạnh, Tiết Cảnh nói: "Đây là đối tác* của mình, Chân Cao Kiệt. Bọn mình cùng nhau lên cầu."

"Ờ. Đêm đó là hội thảo IT, anh ở đó là quá bình thường." Đoạn Dịch gật đầu, "Anh không tìm tôi là đúng. Lỡ tôi ngứa tay tạt rượu vào mặt anh, vậy thì không đẹp mặt lắm đâu."

Tiết Cảnh là bạn cùng phòng của Đoạn Dịch thời đại học, ngủ giường dưới Đoạn Dịch.

Hồi xưa Đoạn Dịch rất thân với hắn ta, quả thực xem hắn ta là anh em ruột.

Nhưng trộm kỹ thuật cốt lõi của Đoạn Dịch, phá hủy sự nghiệp đầu tiên Đoạn Dịch gây dựng, cũng là người này.

"Tiểu Dịch, chuyện năm đó, thật ra không phải như cậu nghĩ..." Tiết Cảnh thở dài.

Đoạn Dịch vừa muốn mở miệng thì Minh Thiên gọi anh. "Anh Tiểu Dịch, chúng ta đổi chỗ ngồi đi. Anh ngồi dựa cửa sổ, em muốn ngồi cạnh lối đi."

"Ừ. Được." Đoạn Dịch đứng dậy vượt qua Minh Thiên, Minh Thiên chợt đứng lên, nhường ghế cho anh.

Ngồi xuống, Đoạn Dịch liền nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

"Tiểu Dịch, thái độ của cậu với mình, mình có thể hiểu. Nhưng ngàn vạn đừng mang cảm xúc cá nhân vào trò chơi. Đây là trò chơi suy luận. Còn nữa, bất kể như thế nào, mình hy vọng chúng ta đều có thể sống sót..." Tiết Cảnh nói liên miên, lại nhìn về phía Minh Thiên, "Vị này xưng hô như thế nào, chúng ta đổi chỗ ngồi được không? Tôi muốn tâm sự với cậu ấy."

Minh Thiên lập tức nhắm mắt ngủ. "Ngại quá. Tôi mệt."

Tiết Cảnh nhíu mày nhìn hắn và Đoạn Dịch, bó tay đành phải về chỗ ngồi đám người Chân Cao Kiệt phía sau.

Các người chơi xung quanh thấy cảnh này thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Bởi vì Đoạn Dịch từ trước đến nay đều mang vẻ mặt ôn hoà, vô cùng nghĩa khí, bọn họ chưa từng thấy anh ghét ai ra mặt dữ vậy.

Đợi Tiết Cảnh và Chân Cao Kiệt rời đi, Minh Thiên bỗng mở mắt.

Vừa vặn lúc này Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn hắn.

Đoạn Dịch cực kỳ kinh ngạc.

Trong mắt Minh Thiên là sự lạnh băng mà anh chưa từng gặp qua. Đồng tử đen nhánh tựa hồ chứa đầy sát khí, giờ phút này ngưng kết thành hận ý cực kỳ mãnh liệt, hóa thành sát ý.

Như thể sóng biển tích tụ đã lâu, một cơn gió nhẹ thổi tới cũng đủ để nhấc lên cơn sóng thần hủy thiên diệt địa.

"Minh Thiên?" Đoạn Dịch theo bản năng nhíu mày gọi hắn một tiếng.

Phảng phất như bừng tỉnh từ bóng đè đáng sợ, lại như thể ánh mặt trời chiếu rọi trấn an sóng triều mãnh liệt dưới biển sâu, Minh Thiên nghiêng đầu đón lấy tầm nhìn Đoạn Dịch, ánh mắt đã khôi phục như thường.

"Cậu..."

"Em không sao. Anh ngủ thêm đi."

Cánh tay vòng qua sau cổ Đoạn Dịch chụp vai anh. Minh Thiên ôm kín đầu anh, tự nhiên đẩy anh dựa vào vai mình.

Đoạn Dịch thấy hơi biệt nữu, nhưng nếu anh cố nói gì đó thì ngược lại sẽ càng xấu hổ.

Đang do dự, Minh Thiên thu tay về.

Đoạn Dịch chớp mắt, cuối cùng không nói gì, chỉ nhắm mắt dựa nhẹ vào vai hắn nghỉ ngơi.

·

Buổi chiều bốn giờ. Xe buýt dừng bên ngoài một khu rừng rậm.

Xung quanh xe buýt bị thế giới thuần trắng bao vây, tầng mây phía trên không rừng rậm có màu lam.

Xuống xe buýt nhìn về phía phiến rừng rậm, nhớ tới hai con số Cố Lương để lại "1" và "0". Đoạn Dịch hồi tưởng lại đủ loại phó bản lúc bắt đầu, anh cảm thấy mình đang dần tiếp cận bản chất của hệ thống.

Phó bản thường xuyên sinh ra một ít đồ vật từ hư vô, tỷ như tự động đưa đạo cụ đến phòng khách sạn, bỗng nhiên xuất hiện Cảnh Huy; mỗi người chơi có một phòng riêng tại mỗi phó bản, kích cỡ quần áo hoàn toàn vừa vặn với người chơi; nhà ăn khu nghỉ ngơi tự động sạch sẽ như cũ dù không có ai dọn dẹp...

Hết thảy đều như sản phẩm được lập trình thiết kế.

Ví dụ như sau khi Đoạn Dịch tiến vào trò chơi này, chiều cao, thể trọng, thậm chí số đo 3 vòng đều bị hệ thống nắm lấy, số liệu ghi vào chương trình, chương trình sinh ra mệnh lệnh, trong phòng liền căn cứ theo số liệu của Đoạn Dịch mà sản sinh ra quần áo phù hợp dáng người anh.

Nhà ăn khách sạn cũng vậy, một câu lệnh sinh ra các loại đồ ăn, một câu lệnh dọn dẹp cơm thừa canh cặn mà các người chơi bỏ lại.

1 và 0 cấu thành từ mã nhị phân, là ngôn ngữ máy tính sử dụng, cũng là cách truyền mệnh lệnh, tiếp thu và tính toán.

Cố Lương đang ám chỉ, toàn bộ thế giới hệ thống, đều là chương trình giả lập?

Nếu là như thế, mình tới đây như thế nào? Thân thể của mình ở đâu? Việc tan thành tro bụi trên cầu lớn, rốt cuộc là như thế nào?

Mấy vấn đề này tạm thời không có đáp án.

Anh lắc đầu, bỏ vấn đề này sang một bên. Đoạn Dịch bắt đầu quan sát nơi khởi đầu của phó bản này.

Sau khi xuống từ xe buýt không thể trực tiếp vào rừng rậm.

Ngoài rừng có một con sông sâu rộng không thấy đáy, chặn đường đi của người chơi.

Nước sông màu xanh biển, như một dải lụa quanh co lòng vòng, thậm chí có màu đen, đại khái là bởi nước ở chỗ đó đặc biệt sâu.

Chờ người chơi đều xuống xe buýt, trên mặt sông trống trơn xuất hiện một du thuyền.

Trước du thuyền treo hai bảng số, "5" và "6".

Bọn Đoạn Dịch đông người chơi không cần chọn bảng số, cho nên phân đoạn này vẫn thuộc về hai người chơi mới.

Tiết Cảnh đi đến trước du thuyền, giơ tay sờ so,ạng hai bảng số một chút, lại nhìn về phía Đoạn Dịch bên cạnh. "Tiểu Dịch, cậu nói mình nên chọn cái nào? Vận khí của cậu tốt, thời đại học chơi trò thẻ bài, đều là cậu chọn giúp mình."

Đoạn Dịch hờ hững liếc hắn ta một cái. "Đến nay tôi chưa từng gặp người chơi lấy số 5 mà sống được tới phó bản tiếp theo. Hay là anh khiêu chiến xem sao? Vận khí anh tốt, chọn số 5 thử đi."

"Được. Nghe cậu. Mình lấy số 5." Tiết Cảnh nói.

Chân Cao Kiệt bên cạnh Tiết Cảnh nói: "Anh thật sự dám lấy số 5 hả? Cái miệng khai quang của Đoạn tổng chúng ta nổi tiếng xa gần đấy..."

"Hai thằng đần." Đoạn Dịch trào phúng hai người làm trò, lập tức đi lên tàu thuỷ.

"Tao đệt mày mắng ai đấy?"

Chân Cao Kiệt dễ nổi giận, bị Tiết Cảnh kéo lại. "Bình tĩnh."

·

Sau khi du thuyền chở các người chơi tiến vào phó bản, bầu trời có mây, mặt sông đen nhánh không hề hiện ảnh ngược nào.

Bành Trình nhìn mặt sông, hơi nhút nhát. "Tôi thấy nước đen như mực ấy. Nếu mà không có mọi người, một mình tôi đi trên sông sẽ bị hù chết nhỉ? Tôi cứ có cảm giác đáy sông sẽ có thi thể nổi lên bất cứ khi nào."

Đoạn Dịch bên cạnh bình tĩnh an ủi hắn: "Thứ đáng sợ nhất trên đời này, là bản thân tự não bổ ra."

"Aizzz, nhưng tôi thấy sông này còn đáng sợ hơn so với thây ma." Bành Trình cũng không biết sao nữa, thấy xung quanh mình gần như đều bị màu nước đen bao phủ, cả người hắn ta đều không thoải mái.

Đoạn Dịch vỗ vai hắn ta, nắm cằm hắn ta, đẩy đầu hắn ta nhìn về hướng mép thuyền, "Nhìn cô ấy thì cậu không sợ?"

Ổ Quân Lan đứng bên mép thuyền dựa vào lan can trông về phía xa, váy màu trắng đỏ, thần thái cùng mặt sông biển rộng như xuân về hoa nở.

"Vãi chưởng." Bành Trình nhịn không được cảm thán, "Quả nhiên là nữ thần của tôi, bình tĩnh cơ trí như vậy..."

Bành Trình si mê, Đoạn Dịch nhìn mà buồn cười, bỗng cảm thấy có tầm mắt đang nhìn mình.

Nhìn qua, quả nhiên là Minh Thiên.

Chạm vào bả vai Minh Thiên, Đoạn Dịch hỏi: "Cậu nghĩ thông chưa? Đã qua mấy phó bản rồi, có thích cô gái nào không?"

Minh Thiên không để ý lời anh, chỉ hỏi lại: "Hiện tại tâm tình anh thế nào?"

Đoạn Dịch liếc đầu bên kia du thuyền, thấy ba người Tiết Cảnh, Chân Cao Kiệt, Tô Chương Nhạc thế mà đứng chung một đám.

Nheo mắt, Đoạn Dịch nói: "Quả nhiên vật họp theo loài. Ba thằng khốn tụ lại với nhau."

"Anh đừng phiền lòng vì bọn họ." Minh Thiên nhìn anh nghiêm túc nói.

"Ừ, sẽ không. Tôi mặc kệ." Đoạn Dịch một lần nữa nhìn Minh Thiên, ngược lại hỏi, "Cậu biết bọn họ là ai?"

Minh Thiên nói: "Cùng một ngành sản xuất. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh của anh. Em đương nhiên biết. Lại nói sự tình giữa hai người, người trong vòng ít nhiều đều biết."

Đoạn Dịch lại liếc mắt chỗ kia một cái, nói: "Nghe nói bọn họ sắp phá sản. Bằng không lấy tính tình của tên đó, nào thèm nói chuyện với tôi? Tưởng khi tôi ra ngoài trò chơi này sẽ tha thứ à?"

Minh Thiên nhìn sâu vào Đoạn Dịch, thật lâu sau mới nói: "Anh đã từng tín nhiệm anh ta, coi anh ta là anh em thân thiết. Cho nên khi anh ta phản bội anh, anh mới hận anh ta vậy sao?"

"Tôi nói rồi tôi không còn hận tên đó, coi như đã chết." Đoạn Dịch châm thuốc, lại nhìn về phía Minh Thiên, "Tên nhóc cậu..."

Hình như biết anh muốn nói cái gì, Minh Thiên cười. "Em sẽ không cô phụ tín nhiệm của anh."

Đoạn Dịch không nói, chỉ vừa gẩy thuốc, vừa đặt tay lên lan can, nhìn mặt sông màu đen trước mặt.

Một lát sau, thông báo vang lên. "Hoan nghênh mọi người vào phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》. Ở rừng rậm xa xôi kia, có một căn nhà nhỏ thần bí. Mọi người là mười hai thầy đuổi ma, đến nơi này vì để tìm ra bí mật nhà nhỏ. Phá giải bí mật nhà nhỏ, mọi người liền vượt ải."

Phá giải bí mật nhà nhỏ?

Đoạn Dịch nghe đến đó, động tác hút thuốc khẽ khựng lại.

Khác với các phó bản trước, điều kiện vượt ải này hình như hơi bị khó.

Độ khó trò chơi lại tăng?

Thông báo tiếp tục: "Trong mười hai thầy đuổi ma, có bốn người bị mê hoặc thành người sói, trong đó có một người là【 Vua Sói 】; phía người tốt có nhà tiên tri, phù thủy, thợ săn,【 ảo thuật gia】tổng cộng có bốn chức năng."

"Ảo thuật gia mỗi đêm có thể lén đổi thân phận của hai số. Nhắc nhở hữu nghị, nếu có người muốn bảo vệ, ảo thuật gia hãy nhớ hành động nhanh chóng nha."

"Lần này trò chơi vẫn áp dụng cơ chế cảnh sát trưởng như cũ. Quy tắc cụ thể mời đọc trên thiết bị."

"Phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》, độ khó: 6."

"Bắt đầu từ phó bản cấp 6, các phương diện đều được thăng cấp, hy vọng người chơi sẽ có những trải nghiệm đa dạng."

"Người tốt, người sói khi qua màn, đều nhận 250 đồng vàng."

Thông báo phát xong, du thuyền cập bờ.

Chờ các người chơi lục tục đi xuống du thuyền, con thuyền tan vào không khí.

Không thể quay đầu vượt qua dòng sông đen, người chơi cũng không thể quay đầu bỏ đi, chỉ có thể tiến lên phía trước.

Rừng rậm có một con đường nhỏ, các người chơi tạm thời không động, hai mặt nhìn nhau, đều có chút do dự.

Đoạn Dịch về tình về lý tiếp tục làm người tiên phong.

Chọn một nhánh cây thô cứng tại chỗ, Đoạn Dịch gạt mấy cành cây xanh sang hai bên, như lột bỏ lớp sương mù, không chút do dự bước vào trong đó.

Minh Thiên lập tức đuổi theo, im lặng đi phía sau Đoạn Dịch, hai cánh tay căng cứng, một khi nguy cơ xuất hiện sẽ lập tức ra tay ôm Đoạn Dịch vào lòng bảo vệ.

Bất quá rừng rậm tạm thời không có gì nguy hiểm.

Sau con đường trống trải, trước mặt các người chơi xuất hiện mấy gốc đại thụ.

Các cây đại thụ khó phân lẫn nhau, những cành cây khô xen lẫn vào nhau, phía trên có rất nhiều nhà cây.

Đi đến gần, Đoạn Dịch ngẩng đầu đếm, có nhiều hơn mười hai căn nhà trên cây.

Nhìn ngó chung quanh, Đoạn Dịch nắm lấy một cành cây cành bò lên, vừa nhìn vừa nói: "Có mười hai phòng treo bảng số, từ 1 đến 12, là phòng người chơi chúng ta. Ngoài ra có hai phòng tù. Các phòng còn lại chưa biết có tác dụng gì."

Đoạn Dịch suy nghĩ... lần này đúng là có chút khác biệt. Trước đây phòng của người chơi sẽ tách biệt với với logic phó bản. Ví dụ như khách sạn không hề có phong cách dân quốc, hay chung cư nhà Mạt Lị thực tế không hề có nhiều phòng như vậy.

Lúc này đây mọi người đều được phân nhà trên cây, bám sát phong cách rừng rậm thần bí, nhưng không biết chúng nó có liên quan đến cốt truyện phó bản hay không.

Ôm nghi hoặc, Đoạn Dịch tiếp tục leo lên phía trước.

Khác với các thân cây nối liền nhau, lối leo lên ở giữa không trung lắt léo khó đi, khá nguy hiểm.

Mắt thấy Đoạn Dịch làm động tác chuẩn bị nhảy lên, Minh Thiên vội tiến lên nắm lấy cánh tay anh. "Cẩn thận một chút. Ai mà biết thân cây này có rắn chắc không."

"Không sao. Tôi cảm thấy sẽ không nguy hiểm đến mức khiến người chơi ngã chết đâu."

Đoạn Dịch lấy đà, giữa không trung đạp lên thân cây cong cong, cằm hất về hướng phía trước, "Cậu xem bên kia..."

Minh Thiên nhìn theo ánh mắt anh, thấy một loạt phòng nhà trệt cách đó không xa.

"Kia hẳn là nhà nhỏ mà chúng ta cần tìm." Minh Thiên nói.

"Đi. Đi xem." Vị trí nhà cây không cao, Đoạn Dịch trực tiếp nhảy xuống.

"Anh Tiểu Dịch, anh cẩn thận một chút."

"Tôi chưa tới bảy tám chục tuổi đâu."

Mười phút sau.

Các người chơi tạm thời không đến phòng mình xem xét, mà đồng thời tới gian nhà nhỏ tra xét trước.

Đẩy cửa vào trước, Đoạn Dịch bị một thứ hấp dẫn lực chú ý.

Ngay cửa nhà nhỏ thế mà có một tấm bia đá.

Nghiêm túc mà nói, nhìn nó rất giống một tấm bia mộ, trên bia viết về cuộc đời căn nhà, giống như cả căn nhà là một phần mộ.

Trên bia đá viết một bài ca dao: "Một người đàn ông đã chết, một người đàn ông không tiền đồ, lười chôn hắn vào mộ phần. Đầu lăn xuống gầm giường, tứ chi tán loạn trong nhà."

"Vãi lìn. Con mẹ nó ý gì thế?" Người hét lên chính là Bành Trình, "Nhà cửa cái quái gì? Đây là phần mộ hả?! Ai con mẹ nó dám vào?"

Lời còn chưa nói xong, Đoạn Dịch đẩy cửa đi vào luôn.

Bành Trình: "Vãi?"

Đoạn Dịch: "Quy luật trò chơi, nguy hiểm ban đầu là rất thấp. Nên nhân lúc còn sớm bắt đầu thăm dò."

Đoạn Dịch và Minh Thiên đi vào nhà trệt, phát hiện bên trong là một phòng khách đơn giản bình thường.

Chẳng qua nhìn ra được chủ nhân rất nghèo, gia cụ đều cũ nát.

Các người chơi còn lại lúc này mới lục tục đi đến.

Đoạn Dịch quay đầu nhìn lướt qua mọi người, đi tới bàn trà.

Nhà ở và gia cụ cũ kĩ, khắp nơi phủ đầy bụi, cả căn nhà đều tỏa hơi thở lụi bại.

Cũng bởi vậy trên bàn trà xuất hiện một phong thư màu hồng, phá lệ bắt mắt.

Tiến lên cầm phong thư, Đoạn Dịch mở ra, đọc cho mọi người nghe. "Chào mừng đến Nhà Tâm Nguyện. Tại nơi này, bạn có thể thấy đồ vật mà mình muốn nhìn thấy, cũng có thể đạt thành tâm nguyện mà bạn mong muốn. Đến đây, hãy nói tâm nguyện cho nhà nhỏ nghe, nhà nhỏ sẽ lắng nghe!"

Lời nói Đoạn Dịch như chất xúc tác nào đó. Anh có thể cảm giác được, khi anh đọc xong những lời này, bầu không khí trong nhà dần thay đổi, biểu cảm các người chơi cũng không giống nhau.

Bành Trình vừa lúc đứng bên phải cách Đoạn Dịch vài bước. Mới vừa gấp thư, Đoạn Dịch nghiên người, liền phát hiện hắn ta si ngốc nhìn chằm chằm một chỗ, hai mắt dại ra, gương mặt ửng hồng, lát sau máu mũi chảy dài.

Đm, hắn ta thấy cái gì thế?

Theo hướng Bành Trình nhìn qua, Đoạn Dịch chỉ thấy Ổ Quân Lan đang tìm manh mối gần cửa sổ.

Lần thứ hai cảm thán chữ sắc trên đầu có một cây đao, cũng không biết Bành Trình nghĩ kiểu gì, rồi thông qua căn nhà thần kỳ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy

Tiện tay đưa giấy cho hắn, Đoạn Dịch nói: "Lau, còn để chảy nữa thì buổi tối ăn gan heo xào đi."

Trêu chọc Bành Trình xong, Đoạn Dịch nhớ Minh Thiên đứng phía bên phải mình, liền thuận miệng nói câu: "Chúng ta đi phòng khác nhìn xem."

Nói xong lời này, Đoạn Dịch không nghe thấy Minh Thiên trả lời.

Đoạn Dịch ghé mắt nhìn lại, Minh Thiên đang thẳng lưng đứng bên cạnh.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh phát hiện vành tai Minh Thiên hơi đỏ.

"Cậu đây là... Cũng nhìn thấy cái gì à?"

Yên lặng điều chỉnh hô hấp, Minh Thiên mặt không đổi sắc. "Không có gì."

"Chúng ta đi?" Đoạn Dịch hỏi.

"Đi... Đi chỗ nào?"

Hiếm khi thấy hắn phản ứng chậm chạp như vậy, Đoạn Dịch duỗi tay vỗ vỗ vai hắn. "Không phải chứ, Minh Thiên cậu..."

Đoạn Dịch trăm triệu không ngờ, Minh Thiên lại tránh tay anh.

Đoạn Dịch: "?"

Minh Thiên xoay người đi thẳng vào phòng ngủ chính. "Chúng ta đi phòng khác nhìn xem."

Đoạn Dịch: "............"

- --

*Đối tác ở đây nghĩa là đồng hợp tác kinh doanh. K biết để từ nào cho ổn nên để y chang raw.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.