Chương trước
Chương sau
Hôm nay bầu trời phía trên rừng cây có chút âm trầm, không có một tia nắng chiếu vào, độ ẩm trong không khí cũng lớn hơn ngày hôm qua rất rõ ràng, lúc Chu Kỳ đi trên đường, có rất nhiều côn trùng cùng chim bay ở tầng thấp trước mặt cậu, hẳn là dấu hiệu của trời sắp mưa. Cậu có chút gấp, mưa trong rừng thế này cũng không biết phải mất mấy ngày, đến lúc đó nước suối dâng lên, bọn họ căn bản không có biện pháp đi lại ở chỗ này, hơn nữa trời mưa mà nói cũng không có cách nào đốt lửa…
Càng nghĩ như vậy, cậu liền đi càng nhanh, rất nhiều lần bị vướng ngã đều được Wolf ở sau lưng kịp thời giữ lại.
Trên khuôn mặt không biểu tình của Wolf kia nhìn không ra có sốt ruột hay không, chỉ đi theo phía sau Chu Kỳ, nhìn thấy quanh cậu có côn trùng gì đó liền sẽ xua đuổi, Chu Kỳ cũng lười quản hắn, một lòng chỉ nghĩ ít nhất phải tìm được một cái động để tránh một chút.
Hai người đi như vậy gần nửa ngày, Chu Kỳ chậm rãi phát hiện bờ suối ban đầu còn tính rộng mở dần dần hẹp lại, đi đến lúc sau, suối nước cùng sườn dốc bên cạnh chỉ có thể chứa được một người, rễ cây dây đằng trên sườn dốc đều rũ xuống dưới, gần như mỗi bước đi tới đều phải tốn chút thời gian mới có thể chém đứt các cành.
Chu Kỳ gần như là trọng lượng của nửa người đều dựa vào trên sườn dốc, Wolf thì thảm hơn, bởi vì thân hình cao lớn, đi một hồi đã là một chân đạp trong nước rồi.
Kết quả làm cho Chu Kỳ buồn bực hơn chính là, càng đi về phía trước, mực nước lại càng cao, này đã không còn là suối mà là sông nhỏ rồi, nước cũng biến thành màu vàng vẩn đục, trên mặt nước có mấy lốc xoáy nhỏ, giống như chỉ cần hơi chút không để ý liền sẽ bị cuốn đi. Cậu không dám để Wolf tiếp tục đi ở phía dưới, hai người đều đứng trên sườn dốc, bằng cách bám vào rễ cây gian nan tiến lên trước từng bước một, Wolf đỡ hơn một chút, hành động vẫn là nhanh nhẹn trầm ổn giống như sói, lúc Chu Kỳ đứng không vững còn có thể làm như tay vịn hình người.
Chu Kỳ vốn còn nghĩ, nếu như thật sự là sông thì cũng không tồi, bình thường theo dòng sông là có thể trôi ra ngoài, bọn họ chỉ cần tìm chút thời gian làm một cái bè trúc là được, nhưng cố tình trời không theo ý người, theo nước sông càng ngày càng chảy xiết, lúc bọn họ đi đến cuối mới phát hiện nơi này thế nhưng là một thác nước!
Chu Kỳ quả thật muốn ngốc, đường sao có thể chặt đứt ở chỗ này a! Cậu liếc xuống một cái, thác nước này ít nhất trên mười lăm mét, phương pháp nhảy xuống không phải không được, chính là nguy hiểm rất lớn, lỡ như nước phía dưới rất cạn thì sao? Chẳng phải ngã xuống liền phải chết, cho dù nước sâu, cậu cùng Wolf đều không có kinh nghiệm nhảy cầu, tư thế không đúng làm không tốt cũng đều bị thương.
Cậu quay đầu nhìn rừng cây trên sườn dốc, nơi nơi đều là cây, đan vào nhau tầng tầng lớp lớp, căn bản không thấy rõ con đường phía trước, trời mưa khẳng định sẽ bị nhốt ở bên trong.
Nhảy xuống, quay lại rừng cây, cái nào?
Chu Kỳ có chút bất lực mà quay đầu nhìn Wolf, chỉ thác nước: “Cậu nói chúng ta nhảy xuống có an toàn không?”
Wolf nghĩ một chút, lắc đầu, cổ họng phát ra tiếng kêu khe khẽ, tay cũng bám chặt lấy tay Chu Kỳ.
“Được rồi, vậy nghe cậu.” Trực giác của sói hẳn là tương đối nhạy đi?
Chu Kỳ cẩn thận bò lên trên sườn dốc, cuối cùng bám vào một thân cây tương đối to, thở phào một cái, cậu quay đầu nhìn Wolf, đối phương đã linh hoạt bò tới bên cạnh cậu.
“Chu Tiểu Hắc, cậu đi lên trước, sau đó kéo tôi một cái, tôi thật sự không còn sức… a?” Cậu nói một nửa, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cậu thầm nghĩ không thể nào… sau đó thân cây kia liền gãy, cả người cậu đột nhiên té nhào xuống đất, cậu liều mạng tóm lấy dây đằng xung quanh đều vô dụng, bởi vì hầu hết những dây đằng đó đều đã khô, kéo liền đứt, huống chi dùng đến lực lớn như vậy. Thế cho nên cậu trượt thẳng xuống sườn dốc, rơi về phía thác nước.
Lúc ấy đầu óc Chu Kỳ trống rỗng, tim gần như ngừng đập, cậu nghĩ lần này thật sự chết chắc rồi không chết cũng phải tàn phế còn không bằng chết đi Chu Tiểu Hắc có thể ra ngoài sao hắn lại phải một mình nữa rồi….
(*khúc này thụ nghĩ 1 lèo k chấm phẩy j luôn ;D.)
Đột nhiên một bóng đen phủ xuống đỉnh đầu khiến cậu nhịn không được mở mắt, sau đó phát hiện thế nhưng Wolf nhảy xuống theo!
Cậu là đồ ngốc sao?!?! Cậu thật sự muốn gào lên một câu như thế, chính là bản thân đã được đối phương ôm lấy, hơn nữa đổi vị trí cho nhau một cách nhanh chóng.
Kỳ thật cũng chỉ là hai ba giây, mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng, đã cùng Wolf rơi vào trong đầm nước.
Lúc đập vào mặt nước, Chu Kỳ chỉ cảm thấy bên tai nổ vang một tiếng “bùm”, cho dù phía dưới có Wolf lót, cậu đều cả thấy cả người bị chấn đến sắp chết lặng, nước theo sau nhanh chóng bao phủ bọn họ.
Ồ, được rồi, nếu chúng ta còn có thể sống sót mà nói… tôi liền không bắt cậu làm thú cưng… lại nướng cho cậu thật nhiều thật nhiều cá ── trước khi hôn mê, Chu Kỳ nghĩ như vậy.
Lúc Wolf tỉnh lại. cảm thấy cả người vừa ê vừa đau. trong đầu còn có tiếng vang “oong oong oong”, hắn lắc lắc tai. phát hiện trên miệng thế nhưng có thứ gì đó, mềm mại, còn có không khí bị thổi vào. Hắn cảm thấy đói bụng, thế là theo thói quen đưa lưỡi ra quấn lấy thứ kia, hửm? Thứ ẩm ướt mềm nhũn bên trong kia là gì? Hắn không hề nghĩ ngợi, nhắm mắt liền hút một mồm to.
Chu Kỳ vốn đã tỉnh lại nhìn thấy Wolf đè trên người mình sợ tới mức hồn vía sắp bay mất, tìm thấy hô hấp mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vã đặt hắn nằm xuống đất. Cậu nhìn bốn phía, bọn họ đang ở trong một cái động, hơn nữa động này là ở mặt sau của thác nước, cửa động không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng ba bốn người, trong động thì càng nhỏ hơn, vừa đứng lên liền chạm đỉnh, hẳn là sau khi rơi xuống Wolf phát hiện chỗ này.
Cậu ngồi bên cạnh Wolf một lúc lâu, vẫn không thấy đối phương tỉnh lại, thế là trái tim đã hơi buông xuống lại bắt đầu khẩn trương, sao lâu như vậy rồi còn chưa tỉnh? Có phải là đụng vào đầu hay là chỗ nào rồi? Đừng nói là nước vào phổi đi!
Chu Kỳ có chút luống cuống, vội vàng ấn ấn vùng bụng cùng ngực của Wolf, cũng không thấy ói nước ra, thế là không chút suy nghĩ liền cúi người bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho đối phương.
Làm vài lần quả nhiên người phía dưới có chút động tĩnh, cậu đang muốn ngẩng đầu, miệng liền bị cắn, tiếp theo, đầu lưỡi cũng bị cắn….
Cậu kinh ngạc một chút, miệng mở ra theo bản năng, kết quả đầu lưỡi linh hoạt kia lập tức được một tấc lại tiến lên một thước cướp lấy đầu lưỡi của cậu, vừa liếm vừa hút giống như món ngon gì đó, thậm chí còn thỉnh thoảng cắn hai cái, chỉ kém không nuốt xuống.
Đầu lưỡi của Wolf dài hơn người một chút, bề mặt cũng thô ráp hơn, hơn nữa lực rất lớn, nhìn hắn lúc dùng lưỡi liếm cằn đồ ăn liền nhìn ra được. Chu Kỳ bị hắn liếm đến da đầu tê dại, không ngừng kêu ô ô, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, càng chưa từng hôn môi, kết quả nụ hôn đầu tiên liền cho gia hỏa này, cậu tức giận đến trong lòng không ngừng mắng con sói ngốc. Cố tình con sói ngốc này còn hăng hái, cảm thấy cậu muốn chạy trốn, giơ tay liền giữ cổ cậu không cho phép cậu lui về sau, đầu lưỡi càng dùng sức quấy đảo ở khoang miệng cậu, hút đến phát ra tiếng chẹp chẹp, Chu Kỳ sắp thở không nổi mắt đều trắng dã rồi, nắm lấy tai hắn liền nhéo mạnh một cái.
Wolf vốn đang liếm đến hăng say, lỗ tai mẫn cảm liền bị tập kích, đau đến hắn kêu lên một tiếng, vừa mở mắt, thanh niên đỏ mặt đang nhìn mình nổi giận đùng đùng, hắn che lại lỗ tai bị thương, cau mày nghĩ rõ ràng cướp cá của hắn, còn nổi giận với hắn.
Chu Kỳ vốn đã nghĩ kỹ dạy dỗ hắn một chút, nhưng vừa thấy hắn tỉnh, lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn một chút, thế là cơn giận cũng bị đánh tan, thầm nghĩ tâm tính của đối phương vẫn là sói, so đo với hắn làm gì.
“Tỉnh rồi? Trên người có chỗ nào khó chịu không?”
Wolf lắc lắc đầu.
Chu Kỳ im lặng không lên tiếng mà vươn tay, ấn mạnh một cái vào lưng hắn, Wolf “Ư ──” một tiếng liền nhe miệng.
“Cho cậu mạnh miệng! Cho cậu mạnh miệng!” Chu Kỳ lại ấn hai cái vào lưng hắn, mới buông tha hắn, sau đó cởi quần áo ướt trên người lót dưới mặt đất. “Mau nằm xuống! Cái động này là cậu phát hiện?”
Wolf nghĩ nghĩ, gật đầu, hắn chỉ nhớ sau khi rớt xuống thác nước, lưng hắn đau đớn nóng rát, liền giống như ngã vào mặt đất cứng rắn, hắn vác Chu Kỳ muốn bơi về phía bờ, lại ngoài ý muốn phát hiện cái động sau thác nước này, thế là bò vào. Nhìn thấy Chu Kỳ hôn mê trái tim hắn nhảy “thình thịch”, không khỏi nóng nảy, hắn nhẹ nhàng liếm liếm khuôn mặt đối phương hết lần này đến lần khác, hy vọng cậu mau tỉnh lại, ai biết đến sau mình lại mệt mỏi đến ngủ rồi.
Chu Kỳ thở dài một hơi, mặc kệ thế nào, bọn họ đều sống sót là được rồi, còn sống liền còn hy vọng.
Trời bên ngoài cửa động đã tối đen, có thể thấy được bọn họ đã hôn mê ước chừng hơn nửa ngày. Bao đồ của cậu đã sớm tan tác từ lúc rơi xuống, cá cùng vỏ cây bên trong cũng không còn, chỉ có mấy chiếc lá cùng dây đằng treo ở trên người cậu, cậu thật sự là lòng muốn khóc đều đã có.
Wolf nhìn thấy Chu Kỳ đứng lên đi ra ngoài, vội vàng ngồi dậy giữ chặt cậu, trong mắt để lộ ra một chút nôn nóng cùng lo lắng.
Chu Kỳ trừng mắt: “Ai cho cậu ngồi dậy! Ngủ đi! Tôi phải đi bắt cá cho cậu!”
Wolf vừa nghe đến cá, hai mắt lập tức phát sáng, còn liếm liếm môi, Chu Kỳ nhìn thấy lại nhớ tới vừa rồi...
“Khụ khụ… còn không buông tay! Trời tối liền không bắt được, đến lúc đó cho cậu đói chết.”
Wolf nghe xong vẫn không buông tay, chống tường muốn đứng dậy, một bên làm động tác xiên cá.
Chu Kỳ không biết như thế nào, trong lòng lại có chút cay cay, xoa xoa đầu tóc đen kia nói: “Không có việc gì, nếu ngay cả bắt cá cũng bắt không được vậy không phải tôi trở thành kéo chân sau của cậu sao? Cậu phải tin tưởng tôi.”
Wolf nghe không hiểu lời này là có ý gì, nhưng đối phương rất cố chấp, chính là không cho hắn dậy, hắn chỉ có thể nằm trở về, cau mày buồn bực trừng mắt với Chu Kỳ.
“Ài… nói cậu ngốc rồi lại rất thông minh, để lúc nào dạy cậu nói chuyện, hả?”
Đêm đó chỉ có thể nói là vận khí của Chu Kỳ tốt, cậu xiên cả buổi cũng chỉ bắt được một con cá, vùi đầu mò mẫm lại chạm tới hai con cá, đến sau, cậu thật sự không bắt được nữa, chỉ có thể xám xịt quay vào động.
Cậu lại đi chặt mấy nhành cây vỏ cây, còn có dăm trúc, bởi vì thực vật bên thác nước rất ẩm ướt, cho nên lúc này nhóm lửa dùng thời gian lâu hơn tối hôm qua, Wolf ở bên cạnh có mấy lần muốn lên hỗ trợ, đều bị hắn từ chối. Cuối cùng thẳng đến khi cả động đã hoàn toàn tối đen, cuối cùng cậu mới đốt lên được một nhúm lửa be bé.
Chu Kỳ cho Wolf ăn cả hai con cá lớn, hiện tại đối phương cần đồ ăn và thể lực nhiều hơn cậu, cậu một bên ăn một bên dạy đối phương nói chuyện.
“Chu Tiểu Hắc, sau này mỗi ngày tôi sẽ dạy một chữ cậu phải nhìn khẩu hình của tôi, hiện tại làm giống như tôi, miệng cong thành hình tròn, sau đó mới phát âm ── wo ── “
Wolf ngoác miệng, phát ra một tiếng sói tru.
“… Bảo cậu nói tiếng người! Tiếp tục luyện tiếp tục luyện, o ── a ── wu ── mau đọc theo tôi!”
Wolf cong môi cả buổi, cuối cùng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng phát ra một từ đơn, hắn phát hiện nói tiếng người khó hơn tru nhiều.
Chu Kỳ nếm được chút vui sướng của thắng lợi, cao hứng cả buổi, lôi kéo Wolf lại bắt đầu học từ tiếp theo, cả đêm đọc đi đọc lại, khát liền uống một ngụm nước trong thác, đến sau Wolf thật sự buồn ngủ đến không xong, nói ra từ phát âm chuẩn nhất ngày hôm nay, không phải Wolf, cũng không phải Chu Kỳ, càng không phải mấy thứ như Chu Tiểu Hắc Chu Đại Hắc.
Hắn nói ── “Phiền.”
Sau đó hơn nửa buổi tối, Chu Kỳ tức giận đến mức chính là không dạy cho hắn thêm nửa chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.