“Hôm nay huy động nhiều người thế, là cháy lớn à?”
Yến Nghiêu ngồi trên xe cứu hỏa, cài quai mũ bảo hiểm rồi hỏi nhân viên ghi chép. Người này gật đầu, vẻ mặt có phần nghiêm nghị đáp: “Là trung tâm nội thất, toàn đồ gỗ với nội thất thế này thì dễ bén lửa lắm.”
Yến Nghiêu chợt nhớ tới hôm qua Tề Hám có nói sẽ đến trung tâm nội thất mua đệm mới, liền cau mày hỏi tiếp: “Trung tâm nội thất nào? Mấy trung tâm thương mại lớn đều có chuông báo khói, chắc là không có người bị kẹt đâu chứ?”
Nhân viên ghi chép nghiêng đầu nhìn cậu, có chút ngạc nhiên khi thấy Yến Nghiêu đột nhiên hỏi dồn dập như vậy. Thấy mặt mày thanh niên căng thẳng lôi điện thoại từ trong túi ra, anh ta hỏi lại: “Cái ở phố A đấy. Cậu sao thế? Lời này mà cậu cũng dám nói chắc như đinh đóng cột à?”
Yến Nghiêu không giải thích, mở điện thoại gọi ngay một cuộc trên WeChat cho Tề Hám nhưng không ai bắt máy, liền chuyển sang gọi thẳng số di động. Hướng Văn Phi ngồi bên cạnh thấy cả người cậu có gì đó không ổn, bèn huých cùi chỏ vào cậu: “Anh sao vậy? Có người quen ở trong đó à?”
“Không chắc nữa.” Yến Nghiêu chỉ đáp lại một câu như vậy. Gọi liên tiếp ba cuộc vẫn không có ai nghe máy, cậu bắt đầu luống cuống, nhưng lý trí buộc cậu phải bình tĩnh vào lúc này. Yến Nghiêu bèn tìm số của Cao Thanh trong danh bạ rồi gọi đi.
“Alô?” Cao Thanh bắt máy rất nhanh, Yến Nghiêu hỏi ngay: “Anh Tề có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689907/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.