Sau khi Yến Nghiêu dứt lời, bầu không khí giữa hai người bỗng đặc quánh lại. Tề Hám chỉ nói một câu: “Đừng đánh mất chính mình.” nhưng Yến Nghiêu không biết có nghe lọt tai hay không, chỉ lảng đi ánh mắt rồi bắt đầu chuyên tâm xào nấu.
Ăn cơm xong, Ân Dã về lại Hàm Cẩu. Cao Thanh thì nói muốn ở đây ngủ trưa rồi kẹp chiếc gối dưới nách, ngang nhiên đi vào phòng ngủ chính. Yến Nghiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát hành động của Cao Thanh, tay chân có chút luống cuống sờ lên tay vịn một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra gõ một dòng chữ gửi cho Tề Hám.
Tề Hám cúi xuống nhìn điện thoại, Yến Nghiêu nhắn: Em chỉ đang nói ra những gì mình muốn nói thôi.
Xem ra cậu vẫn chưa hiểu ý anh, cứ một mực bướng bỉnh. Tề Hám không trả lời, anh đặt điện thoại sang một bên tiếp tục xem phim. Không nhận được hồi âm, Yến Nghiêu lại lúng túng sờ lên tay vịn ghế sofa.
Cao Thanh vào phòng ngủ chính nằm được năm phút đã đi ra, trách Tề Hám sao lại ngủ trên cái giường mềm như vậy. Tề Hám nhìn hắn, nói: “Tôi có nói tôi ngủ phòng đó đâu.”
Cao Thanh cũng không nói muốn đổi phòng mà đi thẳng về cửa hàng, viện cớ có khách. Cũng đúng, hắn mà ở lại một mình trong tình cảnh này thì chỉ thấy ngượng ngùng không biết giấu mặt vào đâu. Cái cảm giác em họ và bạn thân của mình đang “tòm tem” với nhau thật quá kỳ quặc, huống hồ gì hắn mới vừa trêu chọc Yến Nghiêu không lâu.
Trong mắt họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689906/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.