“Tiếng hít thở và tiếng bước chân,” Tề Hám nói.
Yến Nghiêu giơ ngón cái về phía anh, buột miệng nói thẳng: “Được rồi, anh đỉnh thật đấy.” Nói rồi cậu vớ lấy một chiếc ghế đẩu cao, đặt xuống rồi cố chen vào giữa hai người họ, nheo mắt nhìn ngang nhìn dọc rồi mới giả vờ tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Có tiện cho thêm một người tham gia không?”
Người đàn ông ngồi đối diện rõ ràng là một gã trai thẳng chính hiệu, chẳng hề nhận ra ẩn ý mập mờ đang ngầm cuộn lên, liền vỗ vỗ vào cây ghi-ta trong lòng, nhiệt tình đáp: “Bọn tôi đang nói chuyện về ghi-ta, cậu có hứng thú không?”
“Tôi có hứng thú lắm chứ,” Yến Nghiêu nheo mắt cười, giọng điệu có phần kỳ quặc.
Đối phương vẫn không nhận ra có gì khác thường, cứ ngỡ lại có thêm một người bạn chung sở thích. Đang định mở miệng thao thao bất tuyệt, Tề Hám đã dùng miếng píc gảy đàn gảy nhẹ một tiếng rồi đưa mắt ra hiệu cho Yến Nghiêu, hỏi: “Biết chơi không?”
Yến Nghiêu đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một ký hiệu: “Một chút thôi.”
Tiếp theo, Tề Hám ra hiệu về phía cây ghi-ta điện trong lòng mình: “Thử không? Cắm điện vào cũng được.”
Yến Nghiêu không trả lời ngay, ánh mắt cậu dừng lại trên cây đàn màu đen tuyền trong lòng anh. Tề Hám là người rất chịu chi cho âm nhạc. Ddù Yến Nghiêu chỉ là dân nghiệp dư, coi việc chơi đàn như một sở thích, nhưng cậu cũng đã phải kinh ngạc khi bước vào phòng nhạc của Tề Hám.
Lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-soan-nhac-yen-son-kieu/4689899/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.