“Việc này đại ca yên tâm, chúng ta chỉ là ở tạm thời. Sau này đế thuận tiện làm việc, chúng ta sẽ mua luôn khách sạn này trở thành căn cứ tạm thời của chúng ta. Hiện tại trong khách sạn đều là người của chúng ta, nên đại ca không cần lo lắng về vấn đề an toàn.” Trương Bá Chính nói.
“Chú ý quan sát tình hình bên ngoài, nhất là xung quanh khách sạn cần phải tăng cường giám sát, để đề phòng kẻ thù tập kích. Bây giờ chúng ta đang trên địa bàn của người khác, tục ngữ có câu Vông mạnh không kìm được con rân ở địa bàn của nó”, chúng ta phải cẩn thận một chút, đợi vết thương của anh em tốt hơn một chút chúng ta lập tức rời khỏi Nhật Bản.” Tiêu Chấn Long nói.
“Rõ/
“À đúng rồi, vết thương của Lệ Ngọc sao rồi?” Tiêu Chấn Long quan tâm hỏi.
“Đại ca, anh yên tâm, Lệ Ngọc chỉ là mất máu quá nhiều. Sau khi băng bó vết thương đã nằm nghỉ được mấy ngày nay, đợi cô ấy tỉnh tôi bảo cô ấy đến thăm anh.” Hỏa Phượng nói.
“Không cần đâu, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Thật là làm phiền Lệ Ngọc rồi, vốn dĩ muốn đưa cô bé đến Nhật Bản chơi, không ngờ lại cùng lúc gặp hai băng đảng xã hội đen lớn suýt chút nữa thì mất mạng.” Tiêu Chấn Long tự trách nói.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã một tháng trôi qua. Vết thương của mười tám thiết vệ và Tiêu Chấn Long cũng đã gần khỏi, mỗi người đều khỏe mạnh như rồng như hổ. Những ngày này mọi người đều buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974500/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.