Cánh cửa vừa mở ra, một nhóm người bước vào, đi đầu là Lý Thế Vinh với cánh tay được quấn bằng vải băng và Hỏa Phượng, còn có cả Trương Bá Chính. Phía sau còn có mười tám thiết vệ bị thương nặng và quấn băng giống như bánh tét. Những người này vừa vào không đợi Tiêu Chấn Long lẻn tiếng, mỗi người đều tìm vị trí đế ốn định, căn phòng rộng lớn ngay lập tức nhỏ lại. Có vài thiết vệ chân bị thương nên chỉ có thể ngồi trên sàn nhà, cũng may sàn nhà có máy sưởi, nếu không mùa đông đến ngồi xuống sàn nhà nhất định sẽ bị bệnh trĩ.
“Mọi người đang làm gì vậy? Sao không ờ yên trong phòng nghỉ ngơi dưỡng thương, chạy đến phòng của tôi làm gì?” Tiêu Chấn Long chỉ tay vào năm sáu thiết vệ đang bị thương nặng hơn lên tiếng trách mầng.
ở với Tiêu Chấn Long cũng đã lâu, tất cả thiết vệ đều đã quen tính tình của Tiêu Chấn Long, biết Tiêu Chấn Long không phải đang trách mắng bọn họ nên bọn họ đều cười ha ha.
“Vết thương này của chúng tôi không sao, nhưng anh đã hôn mê ba ngày rồi, làm chúng tôi lo lắng muốn chết.” Một thiết vệ nói.
“Hả! Tôi đã hôn mê ba ngày rồi sao?” Tiêu Chấn Long quay đầu hỏi Trương Anh Tú.
Trương Anh Tú gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”
Nghe Trương Anh Tú nói như vậy, trong lòng Tiêu Chấn Long nghĩ có thê’ đêm đó bản thân vì giết người nên quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ lâu hơn một chút. Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long ngấng đầu cấn thận nhìn từng người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974499/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.