“Vần còn… một khấu!” Vừa nói Vương Quang Khải vừa lôi một khấu súng từ trong buồng lái ra ném cho Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long không đế ý đến sự yếu ớt trong giọng nói của Vương Quang Khải và những vết máu loang lố trên phần tay cầm của khấu súng lục được đưa đến.
Sau khi nhận được súng, Tiêu Chấn Long lên nòng, khai hỏa với lũ người bám đuôi đằng sau nhưng bởi vì tốc độ xe rất nhanh, thêm nữa đây lại là đường núi quanh co nên mấy phát súng của Tiêu Chấn Long gần như đều rơi vào khoảng không, còn súng của kẻ địch thì đã mấy lần suýt bẳn trúng Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long tức đến mức chửi thề. Anh thề nhất định phải băm nhừ đám khốn khiếp kia thành cả nghìn mảnh. Càng
nóng vội càng không bắn trúng, càng không bẳn trúng lại càng thêm nóng vội, mắt thấy đạn trong súng sắp hết, lúc này Hỏa Phượng nói: “Anh Long, đưa súng cho tôi, đế tôi bắn cho!”
“Được.” Tiêu Chấn Long đưa súng cho Hỏa Phượng, Hỏa Phượng mở băng đạn ra xem, thấy chỉ còn lại ba viên. Sau đó, cô ấy lắp lại đạn, tay cầm súng thò đầu ra ngoài cửa xe, cô ấy nắm chắc tay câm, nhắm về sau xe, một tiếng “đoàng” vang lẽn.
Còn tưởng phát súng đầu của Hỏa Phượng sẽ nhắm trúng một kẻ bịt mặt nào ngờ phát đạn lại rơi vào khoảng không. Nét mặt Tiêu Chấn Long không giấu được thất vọng, trong đầu nghĩ:
“Kĩ năng bắn súng của Phượng Nhi không giỏi như võ thuật của cô ấy!”
Đúng lúc Tiêu Chấn Long vẫn còn nghĩ ngợi vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974375/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.