“Bao… nhiêu? Bao nhiêu?” Giọng Vương Quang Khải run run, tay trượt ra khỏi vô lăng.
“Anh Khải, là một trăm triệu đô la Mỹ hàng thật giá thật!” Lưu
Minh Nghĩa lớn tiếng nói mà không nhận ra đường xe chạy đã có phần xiêu vẹo.
Đúng vào lúc Lưu Minh Nghĩa nói ra cảu đó, chiếc sedan Lincoln đen đột ngột phanh gấp. Lực quán tính mạnh mẽ khiến cho Tiêu Chấn Long đang say ngủ chúi đầu xuống, lao vào chỗ ngồi của Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng. Hai người họ đều không màng bản thân vội vàng đưa tay ra đỡ Tiêu Chấn Long, tuy nhiên xe phanh quá gấp nên đầu Tiêu Chấn Long vẩn đập mạnh vào ghế ngồi. Nếu không vì ghế rất mềm mại thì tin chắc giờ đầu Tiêu Chấn Long đã đập đến chảy máu.
“Ui da!” Tiêu Chấn Long kêu lên đau đớn sau đó xoa đầu ngồi dậy, lớn giọng chất vấn: “Vương Quang Khải, anh định ám sát tôi à?” Trong cơn mơ màng, Tiêu Chấn Long đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Lưu Minh Nghĩa và Vương Quang Khải, chỉ không ngờ Vương Quang Khải lại phản ứng mạnh mẽ như thế với một trăm triệu đô la Mỹ, tuy nhiên nghĩ lại thì khi ấy bản thân cũng đã thực sự rất ngạc nhiên.
Vương Quang Khải áy náy cười đáp: “Đều tại Minh Nghĩa cả, một trăm triệu đô la Mỹ kia thu hút tôi quá!”
Vừa nghe được câu này của Vương Quang Khải, Lưu Minh Nghĩa đã vội vàng gào lên kêu oan: “Anh Khải, oan cho tôi quá!”
“Được rồi! Được rồi! Lái xe tiếp đi!” Tiêu Chấn Long cũng chịu thua Vương Quang Khải luôn thích pha trò,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-lao-chi-vuong/974374/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.