Chương trước
Chương sau
Trong hoa viên của Vương phủ trăm hoa đua nở, lương đình thủy tạ đẹp không gì sánh bằng.
Hinh Nghi cách cách là cô gái đang độ tuổi xuân thì nên khi đi trên chiếc cầu nhỏ với Trọng Hiên, hai tay nắm áo váy, khuôn mặt ngại ngùng, vài lần muốn nói rồi lại thôi.
Trọng Hiên ngẩng đầu khoanh hai tay trước ngực không hề có tâm tư ngắm hoa, trong đầu hắn đều tràn ngập suy nghĩ về Hi Nhân.
” Sao ngươi lại không nói gì?” Hinh Nghi cách cách rốt cục nhịn không được bằng mở miệng trước.
Hắn ngưng thần, trầm giọng nói: ” Cách cách nên có lựa chọn đúng đắn.”
Hinh Nghi cách cách kinh ngạc hỏi: ” Vì sao lại nói như vậy?”
” Thần khó có thể nhận tình ý này của cách cách.” Hắn nói ra lời này chỉ hy vọng rằng Hinh Nghi cách cách có thể thay đổi tâm ý của Hoàng Thượng.
” Ngươi có ý trung nhân sao?” Lòng tự tôn của Hinh Nghi cách cách bị thương tổn, nghẹn ngào hỏi hắn.
Trọng Hiên vẫn trầm mặc không nói khiến nàng nóng vội hỏi hắn:
” Rốt cuộc là vì cái gì? Ta có chỗ nào không tốt?”
” Cách cách là thiên kim chi khu, không có cái gì không tốt, chỉ là chuyện tình cảm vỗn rất khó nói hết.”
” Không —” Hinh Nghi cách cách không thể chấp nhận sự thật hắn không thương nàng. ” Cảm tình có thể bồi dưỡng, chờ chúng ta thành thân rồi từ từ ngươi sẽ phát hiện ra những cái tốt của ta……”
” Không cần ngốc như vậy! Cách cách! Ta sẽ không yêu ngươi, nếu chúng ta miễn cưỡng kết hợp thì tương lai sẽ không có hạnh phúc, ta không muốn hại ngươi.” Hắn ngắt lời nàng càng khiến nàng đau lòng.
Hinh Nghi cách cách thoáng như bị sét đánh giữa trời quang, giật lùi về phía sau vài bước. Nước mắt lăn dài trên má.
Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều chưa từng bị người ta vũ nhục.
” Được lắm Trọng Hiên! Ngươi có biết là ngươi rất quá mức không?” Nàng cắn chặt môi, xiết chặt khăn tay.
” Thứ cho thần vô lễ.” Hắn cố ý tỏ thái độ nghiêm cẩn càng phân rõ giới tuyến giữa hai người.
Hinh Nghi cách cách xoay người nhanh chóng chùi nước mắt, cố chấp nói:
” Bất luận như thế nào ta cũng sẽ không buông tay, ta chỉ có một lựa chọn đó là ngươi.”
” Cách cách sao lại cứ cố chấp đả thương người lại hại bản thân?” Hắn không thể làm gì hơn ngoài thở dài một tiếng.
” Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao, ngươi là Vương gia, ta cũng là Hoàng cách cách của Đại Thanh quốc, có điểm nào không xứng với ngươi?” Hinh Nghi cách cách kích động hiển lộ phong thái hoàng gia quay sang chất vấn hắn.
Trọng Hiên sửng sờ tại chỗ, hắn không ngờ rằng nàng sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Phượng nhãn của Hinh Nghi cách cách bừng bừng lửa giận, trực tiếp nhìn hắn, phát ra hơi thở âm lãnh.
” Ta không có được thì người khác cũng đừng mơ có thể có.”
Nàng phất tay áo hồi cung, lần đầu tiên toát ra sự kiêu sa, ngạo khí của Hoàng cách cách.
Lúc này Trọng Hiên mới nhận ra rằng nàng không hề dịu dàng đạt lễ như mình tưởng tượng.
Chuyện đó khiến tình hình càng phiền toái.
Chỉ sợ là muốn bỏ cũng không có cách nào bỏ được.
Từ sau khi Hinh Nghi cách cách đến Hi Nhân bắt đầu cảm thấy âu sầu, khó chịu không có chỗ phát tiết lại gặp Trọng Tề ở hành lang.
Trọng Tề ngăn không cho nàng đi, đôi mắt nhìn nàng không có ý gì tốt đẹp.
” Chó ngoan không chắn đường.” Ngay cả liếc mắt một cái nàng cũng không bố thí cho hắn.
” Ngươi đừng cách xa người ta ngàn dặm vậy! Lần trước mạo phạm ngươi là do nhất thời ta không tự kìm hãm được, hôm nay ta giải thích với ngươi, chúng ta giải hòa đi!” Ngoài miệng Trọng Tề nói như vậy nhưng bộ dạng thì vẫn như một con sói hoang đói khát.
Nàng có cảm giác chán ghét không rõ với hắn nên lách người bỏ đi.
” Hi Nhân……” Trọng Tề vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo phía sau nàng, giống con chó nhỏ đi theo vẫy đuôi ở đằng sau chủ.
” Ngươi đừng có làm phiền ta nữa được không?” Nàng nâng mi, dừng lại mắng hắn.
” Ta đối với ngươi là thật tâm, đại ca nhất định phải thú Hinh Nghi cách cách, không bằng ngươi gả cho ta.” Hắn cố ý sát muối thêm vào miệng vết thương của nàng.
” Ngươi cũng biết Hinh Nghi cách cách thích Vương gia?” Hi Nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn.
” Đương nhiên, chuyện này không phải chuyện ngày một, ngày hai.” Trọng Tề xấu xa cố ý thêm dấm chua nói: ” Ngay cả Ngạch nương của ta cũng đã nhận Hinh Nghi cách cách làm nương tử của Đại ca ta, ngươi còn có hy vọng sao? Nhưng mà nếu như gả cho ta cũng coi như là đã bay lên cây làm Phượng Hoàng……”
” Câm mồm, ngươi đừng vọng tưởng, chuyện này không có khả năng, ta cả đời cũng không lấy chồng!” Nàng quyết tâm nói.
Hắn bị tạt nước lạnh nên có chút tức giận.
” Ngươi thật sự không biết tốt xấu!” Hắn kéo tay áo của nàng.
” Ngươi muốn làm cái gì? Lại muốn ức hiếp ta? Nếu còn không dừng tay ta sẽ kêu mọi người!” Hi Nhân không cam lòng yếu thế , không cho phép nam nhân này tiếp tục khi dễ nàng.
Ánh mắt của Trọng Tề bắt đầu bạo hỏa, hai mắt buộc chặt nhưng vẫn rút tay lại.
” Ta với Trọng Hiên là huynh đệ dị mẫu, từ nhỏ cái gì hắn cũng mạnh hơn ta, sinh ra sớm hơn ta, Ngạch nương là chính Phúc tấn còn Ngạch nương của ta chỉ là một nha hoàn, sau khi A Mã mất hắn theo lý thường đương nhiên kế thừa Vương vị, hiện tại lại có Hoàng cách cách cao quý muốn gả cho hắn, mà ta…… Ngay cả ngươi cũng không thể có được, cái này có công bình không?” Hắn uất ức nói ra tâm sự, trong mắt toát ra sự cô đơn.
Nàng chấn động một chút, lâm vào trầm tư.
Tề bối lặc tính cách hư hỏng, tự cam sa đọa, có lẽ cùng sinh trong cũng một hoàn cảnh nhưng có nhiều việc lại không giống nhau, nàng cảm thấy có chút đồng cảm nên bật thốt ra lời an ủi.
” Chỉ cần ngươi cố gắng thì cũng sẽ không kém so với ca ca của ngươi.”
” Ngươi cho ta cơ hội sao?” Hắn cầm tay của nàng, trong lòng giống như toát ra một con đường mới.
Nàng ngạc nhiên rút tay lại, khó có thể trả lời.
Hắn lại giống như bắt được khúc gỗ giữa dòng nước xiết, hưng phấn nói: ” Nhất định ta sẽ thể hiện cho ngươi xem, cho ngươi thay đổi cách nhìn về ta.”
Nghe được hắn vì nàng mà thay đổi Hi Nhân thật sự hoảng sợ.
” Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ không đáng để ngươi phải trả giá.” Nàng tự hạ thấp nói, sợ ngày sau nàng vẫn không tiếp thu được hắn, hắn sẽ càng thất vọng, thống khổ.
” Ở trong mắt ta, ngươi là núi vàng, mỏ quặng, không phải nha hoàn.” Hắn cười nói, giống như thành tâm thành ý, lãng tử hồi đầu.
Nàng càng thêm bất an, không muốn vì nàng mà hai huynh đệ hắn xung đột gây chuyện lớn, mất tình huynh đệ.
Hi Nhân tiếp tục ngẩn người đi lại thấy Thường ma ma đang đánh một nô tì mới vào phủ.
” Nói, cái đó có phải do ngươi lấy không? Nói mau! Không nói ta đánh chết ngươi.”
Thường ma ma xuống tay rất mạnh, liên tục dùng gậy đập lên thân hình gầy yếu của nô tì Thanh Dong, Hi Nhân thấy không đành lòng tâm nên bước qua ngăn cản.
” Đừng đánh nữa Thường ma ma.” Hi Nhân đở Thanh Dong đang ngồi phịch trên mặt đất dậy, Thanh Dong cảm kích nhìn nàng.
” Hi Nhân, không liên quan đến chuyện của ngươi, ngươi tránh ra.” Thường ma ma tức giận không thôi.
” Rốt cuộc nàng phạm lỗi gì vậy?” Hi Nhân một lòng muốn bảo vệ nàng.
” Nàng lấy trộm một cái vòng ngọc của ta.” Thường ma ma phẫn nộ nói.
” Ta không có!” Thanh Dong lập tức mở miệng phủ nhận.
” Không phải ngươi thì là ai?” Thường ma ma hét một tiếng, cây gậy trên tay lại giơ lên.
Hi Nhân thấy ở đây có ba, bốn nô tì cũng vây quanh xem lại không có ai chịu ra tay giúp.
” Thường ma ma, ngươi có chứng cớ gì không? Nếu không không thể tùy tiện vu oan cho người khác.”
” Ta chính mắt thấy nàng từ trong phòng ta bước ra ngoài.”
” Ta chỉ vào đó để dọn dẹp thôi.” Thanh Dong vẻ mặt vô tội nói.
Hi Nhân thấy nàng không giống như đang nói dối. ” Trong vương phủ có rất nhiều hạ nhân, ra ra vào vào, mọi người ai cũng có hiềm nghi cả.”
Những nô tì đứng xung quanh không dám lên tiếng, ai cũng không dám đắc tội với Thường ma ma đã ở Vương phủ hai mươi năm làm sao dám đi trộm đồ của nàng ta.
Thường ma ma rất thích chiếc vòng ngọc bị mất nên vô cùng tức giận quát:
” Rốt cuộc ai trong số các ngươi đã trộm vòng ngọc của ta?”
” Thường ma ma, vòng ngọc của ngươi không phải vẫn đeo trên tay sao?” Hi Nhân thấy cánh tay trống không của nàng.
” Đúng vậy, ngày đó đột nhiên muốn cởi ra một lát ai ngờ mới đó mà đã không thấy tăm hơi.”
” Có thể ngươi bỏ quên ở đâu đó thì sao?” Hi Nhân đoán Thường ma ma tuổi đã cao, lão nhãn già rồi trí nhớ kém nên chuyện này có thể xảy ra, mọi người gật đầu cho rằng có thể có chuyện này.
” Không có khả năng!” Thường ma ma là người xem trọng mặt mũi, cự tuyệt nhận mình đã già. ” Ngươi ít quản chuyện người khác đi, đừng tưởng Thái phúc tấn với Vương gia sủng ngươi thì lớn mật, ta đã ở Vương phủ hơn hai mươi năm, Vương gia đã bú sữa của ta mà lớn đấy.”
Nàng ỷ vào mình nhiều tuổi muốn khi dễ những nha hoàn mới khiến Hi Nhân hơi ghét, lạnh giọng nói: ” Đi, chúng ta đến phòng của ngươi xem thử có chút manh mối nào không.”
” Không cho phép ngươi làm loạn phòng của ta……” Thường ma ma khẩn trương đuổi theo phía sau.
Hi Nhân dẫn một vài nô tì tìm trong phòng Thường ma ma.
Thường ma ma tức giận đến gân xanh cũng nổi lên, Hi Nhân lại tìm thấy vòng ngọc của nàng ở dưới gối đầu.
” Ở đây chứ đâu!” Nàng đem vòng ngọc đến trước mặt Thường ma ma. ” Tốt rồi, không có việc nữa chúng ta đi thôi!” Hi Nhân vỗ vỗ tay, cùng với mọi người đi ra ngoài.
” Hi Nhân tỷ tỷ, cám ơn ngươi.” Thanh Dong cảm kích không thôi, nếu không có nàng thì có lẽ bản thân đã bị ma ma đánh chết.
” Cám ơn cái gì? Ngươi vốn bị oan uổng mà.” Hi Nhân cười cười.
Nàng làm chuyện tốt nhưng Thường ma ma lại ghi hận trong lòng.

Ánh nên chiếu lên gương mặt lãnh diễm của Hi Nhân, nàng buồn bực ngủ không yên, suy nghĩ lung tung, tâm thần hoảng hốt.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, đứng ở cửa chính là nam nhân khiến nàng mất ngủ — Trọng Hiên.
” Ngươi đến đây làm gì?” Hi Nhân đưa lưng về phía hắn, lấy sự lạnh lùng áp chế sự vui sướng khi gặp hắn.
” Ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi.” Hắn đột nhiên ở phía sau lưng ôm nàng, hít lấy mùi thơm nữ tính trên người nàng.
” Ngươi lại uống rượu?” Nàng ngửi được mùi rượu trên người hắn.
” Tâm tình không tốt cho nên có uống một ít……” Ai đã từng gặp Cung Thân vương cao ngạo lạnh lùng thì giờ phút này sẽ không tin cái kẻ như trẻ con nhận lỗi kia là hắn! Chỉ có Hi Nhân mới nhìn thấy bộ mặt này của hắn.
Hi Nhân kéo tay hắn ra, rót cho hắn một chén nước. ” Sau này không được uống nữa.”
Hắn cầm lấy chén trà nóng, nàng lại tiếp lời: ” Uống rượu cũng không thể giải quyết được chuyện gì……”
” Vậy phải làm sao mới có thể giải quyết?” Hắn híp mắt, rượu bắt đầu thiêu đốt trong cơ thể hắn.
Nàng tránh ánh mắt nóng rực hắn, hắn lại kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm ở trên đùi.
” Buông ta ra!” Nàng không chịu thuận theo, bắt đầu kháng cự.
Hắn nhanh chóng áp môi lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng, cánh tay nhanh chóng tham tiến vạt áo của nàng, sờ soạng hai luồng mềm mại……
Nàng anh ninh một tiếng, chìm vào nhu tình mật lý của hắn, hai tay vòng qua ôm cổ hắn.
Hai người càng hôn càng kịch liệt, xiêm y trên người nàng cũng bắt đầu được giải phóng, cái yếm hoa màu đỏ tinh tế hiển lộ càng ánh lên màu da tuyết trắng của nàng.
Hắn mê luyến hưởng thụ hai đôi gò bồng đào của nàng, toàn thân như đang dập dềnh trên sóng, cho tới bây giờ Trọng Hiên chưa từng nhiệt tình, cuồng dã như vậy nhưng mà nàng không nghĩ cự tuyệt hắn, bởi vì hắn càng điên cuồng chứng tỏ hắn càng yêu nàng.
Nàng hơi nghiêng mình mặc hắn một đường soát hôn toàn thân, hắn giống như đang tôn thờ cúng bái nữ thần, ân cần hôn mỗi tấc da trên người nàng, cũng thoát đi toàn bộ y phục trên người nàng…
” Ngươi đẹp quá Hi Nhân, ngươi là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.” Hắn ôm nàng đặt lên giường, phát ra ca ngợi nhiệt tình.
Thân thể mềm mại của Hi Nhân lả lướt di chuyển trên giường, dục vọng nổi lên, lạc lạc cười duyên.
Hắn thấy nàng cười khiến dục vọng càng khó áp chế, thân thể tráng kiện của hắn áp chặt thân thể nàng chỉ có có lớp quần áo mỏng manh mà chà sát.
Hi Nhân đang ở bờ vực nhưng nàng lại khờ dại cho rằng chỉ cần hắn còn mặc quần áo thì nàng sẽ không sợ hắn nhất thời ý loạn tình mê mà phá thân của nàng. ( Nấm: Haiz...quá ngây thơ, quá ngây thơ, thương thay !!! )
” Ta yêu ngươi Hi Nhân, ngươi có yêu ta không?” Hắn ở trước ngực nàng thân mật phảng phất hơi thở nam tính.
” Uhm có……” Nàng xấu hổ đáp lời hắn.
” Suy nghĩ chuyện gì vậy?” Nàng như một con chim nhỏ dụi đầu vào ngực hắn.
” Nghĩ đến tương lai của chúng ta.”
Hai má của Hi Nhân nhiễm hai rặng mây đỏ say lòng người, tinh mâu tựa như ảo mộng, thỏa mãn nằm trong lòng ngực hắn.
” Kiếp này Hi Nhân đều là người của ngươi.”
Nghe nàng nhẹ thốt lời thề khiến Trọng Hiên muốn có được nàng lại vội vàng…hành động.
Chỉ một lát, quần áo trên người hắn đã bay tán loạn dưới đất.
Nàng quay đầu đi không dám nhìn hắn.
” Đừng sợ, Hi Nhân……”
Nàng cảm thấy toàn thân giống như đang có ngàn con kiến bò qua bò lại, khó chịu lắc lắc mình càng thêm kích hắn.
” Ta…… Rất nóng…… Rất khó chịu……” Cả người nàng khó chịu phát nhiệt.
” Chờ một chút sẽ tốt ……”
” Đau……” Nàng bị đau như xé rách cả thân mình, hai mày nhíu chặt.
” Nhẫn nại một chút, đợi lát nữa người sẽ không còn đau.”
” Úc……” Nàng vẫn không nhịn được phát ra tiếng.
Sau khi hắn tiến vào thì yên lặng bất động, không dám tin rằng nàng vẫn là xử nữ, từ trước tới nay hắn đã hiểu lầm nàng, thần cánh hoa ôn nhu điểm như mưa trên người nàng, dùng nùng tình mật yêu sủng nàng, khiến nàng cảm nhận được tình yêu của hắn, hắn như cá gặp nước càng cuồng mãnh nhanh chóng tiến lên con đường lên đỉnh Vu Sơn. ( Vu Sơn vân vũ: Có ai ko biết thì liên hệ kín nhá =)) )
” A… uhm……” Cảm giác đau dần dần biến mất còn lại bắt đầu trận thỏa mãn, nàng phát thân ngâm hoan du, càng áp sát vào người hắn, mơ hồ nỉ non: ” Đừng rời xa ta…… Trọng Hiên……”
” Sẽ không…… Ta sẽ không……” Hắn nhẹ giọng đáp lời nàng, hắn thở dốc dùng lực nâng người nàng lên trước.
Khát vọng của hai người bọn hắn càng lúc càng lên cao, chế tạo ra một hồi cao trào, cuồng phong bạo vũ.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, kích tình qua đi hai người cũng dần dần thanh tỉnh.
” Ngươi có hối hận không?” Hắn nằm cong bên cạnh nàng hỏi.
Hi Nhân nghiêng người nhìn vào đôi mắt sâu như hồ nước của hắn, khóe miệng nhấc lên một mạt mỉm cười.
” Sẽ không, ta sẽ không hối hận.”
” Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không rời xa ngươi, vĩnh viễn sẽ không.”
Chúc quang trên bàn cháy sáng ánh lên bóng hai người họ, bọn hắn cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau lúc Hi Nhân gọi hắn dậy thì nàng đã ăn mặc chỉnh tề.
” Trọng Hiên, nên dậy rồi, ta đi qua chỗ Phúc tấn trước đây.”
Nàng hôn lên mặt hắn một cái rồi vội vàng bước ra cửa phòng.
Trọng Hiên cũng nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị đi.
Đúng lúc hắn mở cửa phòng thì Thường ma ma đi ngang qua.
Trọng Hiên bước nhanh rời đi nên không phát hiện Thường ma ma đứng ở cách đó không xa.
” Kia không phải Vương gia sao? Sao lại ở trong phòng Hi Nhân đi ra thế kia?” Thường ma ma tò mò đến gần, nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng không có một bóng người nhưng sàng đan hỗn độn, hay là Vương gia cùng với Hi Nhân đã xảy ra quan hệ không tầm thường?
Khóe miệng của nàng nhấc lên một mạt cười hề hề, cái này rất tốt, nàng đã bắt được nhược điểm của Hi Nhân, không sợ đuổi nàng không đi.

Hi Nhân đang ở giúp Thái phúc tấn rửa tay thì Thường ma ma mở cửa vào, hăm hở đến chỗ hai người.
” Thái phúc tấn, lão nô có chuyện muốn nói riêng với người.”
” A! Chuyện này…… Hi Nhân nguơi lui ra trước đi!”
” Vâng.” Hi Nhân đi ra ngoài với cảm giác có chuyện kỳ quái, Thường ma ma rốt cuộc muốn nói gì với Thái phúc tấn mà thần thần bí bí như vậy? Giống như chuyện liên quan đến nàng.
Trong phòng, Thường ma ma vẻ mặt thần bí, nói nhỏ vào tai Thái phúc tấn.
” Đây là chuyện tận mắt lão nô nhìn thấy.”
Thái phúc tấn sắc mặt hoảng sợ, không biết làm sao.
” Điều này sao có thể? Trọng Hiên đường đường là một Vương gia sao có thể chọn đến một nha hoàn?”
” Chắc chắn là con hồ ly tinh Hi Nhân kia đã dụ dỗ Vương gia.” Thường ma ma cố ý hãm hại Hi Nhân.
Thái phúc tấn vừa sợ vừa giận: ” Làm sao Hi Nhân có thể xứng với Vương gia? Nói sao thì không bao lâu nữa Vương gia sẽ thành hôn với Hinh Nghi cách cách!” Tuy vẫn chưa chính thức tuyên bố nhưng chuyện này mọi người sớm đã ngầm hiểu.
” Đúng vậy ạ! Đây là chuyện lớn nên lão nô mới nhanh chóng thông báo cho người biết.”
” Vạn nhất cách cách vào cửa rồi phát hiện chuyện của Vương gia và Hi Nhân thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.” Thái phúc tấn lo lắng nói.
” Cho nên vì đại cục, Hi Nhân tuyệt đối không thể ở lại trong phủ, nhất định phải nghĩ biện pháp để đuổi nàng đi.”
” Nhưng mà Trọng Hiên sẽ không đồng ý……” Thái phúc tấn do dự.
” Chúng ta có thể lén hành động, ít ngày nữa cách cách sẽ đến phủ ta ở nên trước lúc đó chúng ta phải đem Hi Nhân đi.” Danh nghĩa là đến phủ nghỉ dưỡng nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ đây là Hoàng Thượng muốn cho Hinh Nghi cách cách đến Cung Thân vương phủ bồi dưỡng cảm tình.
” Để ta hỏi Trọng Hiên……”
” Thái phúc tấn!” Thường ma ma vội vàng ngăn cản.” Hỏi không được ạ! Chuyện này mà hỏi sẽ đả thảo kinh xà, Vương gia nhất định sẽ không để Hi Nhân đi.”
” Ngươi nói đúng.” Thái phúc tấn ổn định tâm tình, lại lo lắng nói: ” Nhưng mà nếu bắt Hi Nhân đi rồi Trọng Hiên nhất định sẽ hỏi tội ta.”
” Chúng ta phải lo lắng là cách cách bên kia, vạn nhất đắc tội cách cách, người ta cáo trạng lên làm Hoàng Thượng tức giận thì Cung Thân vương phủ của chúng ta không phải xong rồi?” Thường ma ma như nói lời thiện dụ dỗ phúc tấn.
Thái phúc tấn gật gật đầu, thấy có lý nên nhất thời hạ quyết định.
” Vậy chuyện này giao cho ngươi đi làm đi! Nên làm gọn gàng đó.”
” Vâng! Thái phúc tấn.” Thường ma ma đắc ý cực kỳ.
Đêm dài lan tĩnh, mọi người trong Vương phủ đều đã đi nghỉ, trong phòng Hi Nhân vẫn còn có tiếng nói vì nha đầu Thanh Dong từng chịu ân huệ của nàng đến nói chuyện phiếm. Bất tri bất giác lại quá canh hai, vì vậy Thanh Dong xin ở lại, nhìn đêm đã khuya nên Hi Nhân đáp ứng.
Trời không sao càng khiến cho đêm thêm thâm trầm.
Hai người ngủ hồn nhiên không hay biết rằng nguy hiểm đang đến gần.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra, hai gã gia đinh tiến vào, quỷ quỷ sùng sùng, thấy trên giường có hai người đang nằm thì hơi kinh ngạc.
” Làm sao bây giờ? Thanh Dong cũng ở trong này.” Một người nhỏ giọng nói.
” Mặc kệ nàng, đem Hi Nhân đi trước rồi tính.” Tên còn lại đem bao tải bao đầu Hi Nhân lại.
” Ai?” Hi Nhân mở mắt nhưng không kịp phản ứng đã nhanh chóng bị nhốt vào bao tải, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, không ngừng giãy dụa.
Người nọ đánh nàng ngất đi để tránh kinh động mọi người.
” Các ngươi là ai? Muốn làm gì?” Thanh Dong ngủ ở phía trong bừng tỉnh, kích động quát to lại phát hiện là gia đinh ở trong phủ.
Gã gia nhân bịt miệng nàng lại bảo nàng an phận.
” Mang cả Thanh Dong đi.” Gia đinh A Phúc nói.
” Được.” Vì thế ngay cả Thanh Dong cũng bị cho vào bao tải, hai gã gia đinh khiêng một cái bao tải, nhỏ giọng đi ra cửa sau gặp mặt Thường ma ma. Thường ma ma kinh ngạc hỏi: ” Sao lại có hai cái?”
” Không có cách nào khác, Thanh Dong ngủ chung với nàng ta.” Gia đinh đáp.
” Được rồi! Có thêm nàng cũng không sao, đưa người đến chỗ xe ngựa cho ta mang tới căn nhà nhỏ phía sau núi.”
” Vâng.” Gia đinh phụng mệnh làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.