Oan uổng mà ! Người ta là một cô gái tốt, thanh bạch, trong sạch. Sao lại bị bán vào sơn trại làm nha hoàn thị tẩm ? Nàng có châm ngôn sống : “Người sống chớ gần”. Nam nhân này luôn đối đầu nàng, không thấy nàng kháng cự sao ? Ba năm chịu hắn đông sờ sờ, tây bính bính…
Chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn nôn, rốt cuộc bọn hắn có lai lịch gì ? Làm gì có ai sống ở trong núi chứ ? Trừ khi là thổ phỉ… Từ từ. “Thổ phỉ ? ” Thiên a ! Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu khiến nàng toàn thân nổi da gà, sợ tới mức phát run. Theo hình dáng, tính tình của bọn chúng đều này hoàn toàn có khả năng. Không chạy trốn thì làm sao sống đây ? Đợi đến khi bị áp trở về sống cùng bọn thổ phỉ thì số phận sẽ như ngọn đèn trước gió.
Nha đầu kia vừa nhìn thì đã biết tuyệt đối hoàn bích, nàng luôn hô thề chết bảo vệ trong sạch, ai ngu ngốc để một nữ tử tuyệt diễm bên người lại không hề động đậy gì ? Nàng nói nàng là một thân toàn bích ? Vậy hắn cần phải hảo hảo kiểm nghiệm xem có đúng thế không…
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.