Chương trước
Chương sau
Trong giờ nghỉ trưa, trong sân trường người đến người đi, có hai ba học sinh tụm lại chuyện trò vui vẻ, cũng có người cầm sách vở trên tay vội vã bước đi. Tất cả học sinh trong trường cấp ba Hoàng Hàm đều có xuất thân không tầm thường, có thể đi học ở đây, thì ba mẹ đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng ở tinh tế, bởi vì đây là học viện hoàng gia nơi hoàng tử của đế quốc đến học.

Hai tay Hạ Thừa Lãng đút túi tựa người dưới bóng cây, ngậm một điếu thuốc trong miệng, ngẩn người nhìn vào một điểm trên không trung, một cơn gió thổi qua, lá rơi vào đầu hắn, hắn bực mình vươn tay hất nó xuống.

Học sinh bên đường khi đi ngang qua hắn đều lén liếc hắn vài lần, hắn lớn lên đẹp trai, hành động hút thuốc lại càng kiêu ngạo thu hút sự chú ý của người khác, chỉ có điều tất cả mọi người chỉ dám lén nhìn một chút rồi vội vã thu lại ánh mắt, rồi vội vội vàng vàng bước qua người hắn.

Trong trường ai cũng biết Hạ Thừa Lãng không dễ chọc, Hạ Thừa Lãng là cháu ruột của đương kim hoàng hậu, phía sau có Hạ gia làm chỗ dựa, mặc dù sau khi ba Hạ Thừa Lãng qua đời, Hạ gia không lớn bằng lúc trước, nhưng chung quy vẫn là danh gia vọng tộc, thế lực hùng hậu, không thể khinh thường.

Trong trường học trừ nhị hoàng tử Thịnh Sầm ra không ai dám trêu chọc Hạ Thừa Lãng, không chỉ là bởi vì gia thế của hắn, mà bản thân hắn gây lộn đánh nhau, hút thuốc uống rượu không thiếu cái nào, là phá gia chi tử danh xứng với thực, tất cả mọi người đều nói sau lưng rằng Hạ gia đến thế hệ của hắn coi như bỏ.

Nhà ngoại của hoàng hậu chẳng nên trò trống gì,phu nhân Trăn Vi càng hunghăng càn quấy, tin tức hoàng tử Thịnh Liên sẽ lên ngôi lan truyền nhanh chóng, có điều những việcnày cũng không ảnh hưởng đến trong trường, tên con riêng Thịnh Liên này cònkhông đủ tư cách tiến vào học viện Hoàng Hàm, Hạ Thừa Lãng và Thịnh Sầm vẫn lànhững nhân vật làm mưa làm gió trong trường học như cũ.

Hạ Thừa Lãng bị những ánh mắt dè dặt từng giây từng phút của mọi người làm mất kiên nhẫn, hắn phun ra làn khói cuối cùng, dập thuốc lá, tiện tay ném vào thùng rác cách đó không xa

Xung quan hắn là một đám "phá gia chi tử" dốt nát giống hắn, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, nhìn thấy hắn vứt tàn thuốc vào thùng rác thì lập tức reo hò một tiếng, trong đó Trần Thiệp có quan hệ tốt nhất với hắn, vỗ vai hắn nói: "Kỹ thuật của anh Hạ, thùng rác cũng có thể dùng làm rổ."

Hạ Thừa Lãng giật giật khóe miệng, trầm giọng nói: "Tôi về trước."

Trần Thiệp theo sau, đi bên cạnh hắn, nhìn hắn rồi hỏi: "Sao tâm trạng của mày hôm nay lại không tốt vậy?"

Hạ Thừa Lãng nhìn về phía trước, lơ đãng nói: "Quá vô vị."

Trần Thiệp gật đầu, có chút tán đồng, "Gần đây đúng là có chút nhàm chán, không ai dám đến khiêu khích chúng ta, rất lâu rồi không động tay, cuộc sống thật đúng là vô vị mà."

Hạ Thừa Lãng "Ừ" một tiếng, ánh mặt trời có chút chói mắt, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa mới đi vài bước, một người đột nhiên ngăn trước mặt hắn, tạo thành một bóng mờ trên mặt đất.

Hắn lười biếng ngáp một cái, xem ra lại có người không biết sống chết muốn đụng vào hắn giúp hắn giải sầu, hắn hơi cong khóe môi nhìn lên, đầu tiên là thấy một cái cằm tròn nhỏ nhắn, sau đó là một bờ môi xinh xắn, cái mũi vểnh cao, cuối cùng hắn đối mặt một đôi mắt xinh đẹp.

Một Omega vô cùng xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt tinh xảo nhưng không có chút nữ tính nào, hiện tại là buổi trưa, ánh mặt trờixán lạn chiếu trên gò má Omega, làn da trắng nõn như trong suốt, trong đôi mắtxinh đẹp mang theo chút lạnh lùng xa cách.

Hạ Thừa Lãng hơi nhíu mày, Omega mặc dù khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng số Omega xinh đẹp hắn thấy qua cũng không phải số ít, cho nên cũng không có quá kinh ngạc, chẳng qua là trước mặt độtnhiên bừng sáng hơn chút.

"Có chuyện gì?" Hạ Thừa Lãng đưa tay xoa lỗ tai, đối mặt với mỹ nhân, thái độ của hắn hơi tốt hơn một chút, cũng bớt nóng nảy.

Thang Lục Viên đứng trước mặt Hạ Thừa Lãng, nhìn vào hắn với vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa lửa giận, "Ngày hôm qua mày tìm tới Thang Thất Viên để gây rối sao?"

"Thang... Thất Viên?" Hạ Thừa Lãng hơi nhíu mày.

Trần Thiệp ở bên cạnh nhắc nhở, "Cái đứa luôn đi theo anh Sầm ấy."

Hạ Thừa Lãng suy nghĩ, đúng thật là có chuyện như thế, tên nhóc kia một mực quấn lấy anh họ của hắn, giao bài tập cho anh họ của hắn, cho nên hôm qua hắn mới chặn tên nhóc kia lại, có điều tên nhóc kia trắng trắng mềm mềm, vừa nhìn đã không muốn đánh, hắn thật sự không có làm gì tên kia, huống chi hắn vừa mới nói tên nhóc kia một câu thôi, anh họ đã ngăn hắn lại.

Sau khi nghĩ xong, hắn nhướng mày đánh giá người trước mặt vài lần, phát hiện Omega này có chút giống tên nhóc kia, ngập ngừng nói: "Cậu là ... tên đó"

Vẻ mặt Thang Lục Viên vẫn lạnh như băng, "Tao là anh trai của em ấy, mày có thừa nhận không?"

Hạ Thừa Lãng cong môi, hờ hững đáp: "Đúng, đúng là có chuyện như vậy."

Thang Lục Viên tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn thẳng hắn, sau đó ra tay cực kì nhanh chóng, đấm thẳng vào bên má hắn một cái.

Hạ Thừa Lãng mất cảnh giác bị đấm một cái, vươn tay che lại bên má đau nhức, ngẩng đầu nhìn về phía Thang Lục Viên, đây là lần đầu tiên có người dám đánh hắn như vậy kể từ khi hắn đến trường cấp ba Hoàng Hàm.

Trần Thiệp đứng ở một bên ngây người nhìn, cho tới bây giờ trong sân trường cũng chưa từng có ai dám động vào một sợi tóc của Hạ Thừa Lãng, vậy mà cái tên Thang Lục Viên này lại còn đánh Hạ Thừa Lãng trước mặt bao nhiêu người như vậy, muốn chết hả?

Hắn vội vàng đỡ lấy Hạ Thừa Lãng, quát Thang Lục Viên: "Mày làm cái gì vậy?"

Giọng nói Thang Lục Viên lạnh như băng: "Một đấm này là trả lại cho mày, sau này nếu mày còn muốn tìm Thất Viên gây phiền phức hoặc là muốn trả thù, có thể trực tiếp tới tìm tao."

Cậu nói xong thì xoay người rời đi, không cho Hạ Thừa Lãng cơ hội phản bác.

Hạ Thừa Lãng dùng đầu lưỡi liếm bên mặt bị thương, nhìn bóng lưng của Thang Lục Viên, đôi mắt hơi híp lại.

Vừa rồi Thang Lục Viên ra tay gọn gàng, ánh mắt sắc bén sáng ngời, trước giờ trong mắt hắn Omega vẫn luôn mềm mại, yếu ớt dễ vỡ, hắn chưa từng thấy qua Omega nào như vậy.

"Cậu ta tên là gì?"

Trần Thiệp đáp: "Thang Lục Viên, muốn để mấy anh em đi dạy dỗ cậu ta sao?" Hắn dừng lại một chút, Thang Lục Viên xinh đẹp, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ít nhiều hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng Thang Lục Viên dám động thủ với Hạ Thừa Lãng, nhất định Hạ Thừa Lãng sẽ không bỏ qua cho cậu.

Trần Thiệp nghĩ, không khỏi khuyên nhủ: "Dù sao cũng là một Omega, vẫn là không nên đánh quá ác, dạy dỗ một chút là được rồi..."

Ánh mắt Hạ Thừa Lãng nhìn thật sâu vào bóng lưng mảnh mai nhưng cứng cỏi của Thang Lục Viên, cho đến khi nó biến mất mới thu lại ánh mắt, vươn tay chạm vào vết thương bên môi, hắn cúi đầu nhìn máu trên tay mỉm cười, "Thật thú vị, tao muốn theo đuổi cậu ta."

Giọng nói của Trần Thiệp dừng lại, vẻ mặt khó mà tin nổi, "Mày muốn theo đuổi cậu ta? Không phải là đánh cậu ta?"

Hạ Thừa Lãng khẽ liếc hắn, "Ờ, theo đuổi cậu ta."

Trần Thiệp im lặng một lúc, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ là mày...cuồng ngược đãi? Người khác nói lời ngon tiếng ngọt theo đuổi mày, mày không thích, đánh mày một cái mày mới thích?"

Hạ Thừa Lãng có ngoại hình đẹp, gia cảnh cũng tốt, trong trường luôn có rất nhiều người theo đuổi Hạ Thừa Lãng, thế những tới giờ hắn cũng không nhìn họ một cái, làm cho mọi người còn tưởng rằng trong nhà đã sớm đính hôn cho hắn, cho nên hắn mới thanh tâm quả dục như vậy.

"Nói bậy bạ gì đấy." Hạ Thừa Lãng vươn tay đấm hắn một cái, nói một cách thản nhiên: "Dù sao không có việc gì làm cũng rất nhàm chán, Thang Lục Viên này còn rất thú vị, lâu rồi tao chưa gặp được người thú vị như vậy, trêu đùa cậu ta một chút chứ sao."

Hắn sờ khóe môi của mình, khẽ cười nói: "Cậu ta đánh tao một cái, tao cũng không thể cứ buông tha như vậy."

Hắn nhớ lại, ngoại trừ ông ngoại ra, thì không ai dám đánh hắn như vậy, không thể không nói, Thang Lục Viên này thật đúng là dũng cảm.

"Ồ..." Trần Thiệp không nhịn được bật cười, "Nói cái gì mà theo đuổi chứ, nói cho cùng là mày muốn trả thù mà thôi."

Hạ Thừa Lãng từ chối trả lời, chỉ nói "Mày đi điều tra rõ ràng thông tin của cậu ấy cho tao, cậu ấy thích gì, học lớp nào, điều tra thật rõ cho tao."

"Không cần tra, tao biết hết." Trần Thiệp vỗ ngực, nhìn hắn, "Trước kia tao từng bảo mày nên đến trường thường xuyên hơn, đừng thường xuyên đi nước ngoài, mày vừa đi là đi mất nửa năm, thời gian ở trường quá ít, cho nên mày mới không biết Thang Lục Viên."

"Nói nhảm nhiều vậy, nói nhanh lên." Hạ Thừa Lãng trở nên mất kiên nhẫn, hắn không có nhiều kiên nhẫn như vậy đối với Trần Thiệp.

Trần Thiệp trợn mắt, mở miệng nói: "Thang Lục Viên, học lớp mười hai, lớp hai, là con trai thứ sáu của tướng quân Thang, là một Omega, là một mỹ nhân lạnh lùng có tiếng trong trường, à, đúng rồi, cậu ta là một tên đệ khống. Tất cả mọi người trong trường chúng ta đều biết, mày chọc cậu ta thì không sao, nhưng nếu mày dám đụng vào Thang Thất Viên, nhất định cậu ta sẽ đánh mày."

Hạ Thừa Lãng nghĩ đến Thang Thất Viên mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua, gật đầu hiểu rõ, "Còn gì nữa? Cậu ta thích Alpha như nào?"

Trần Thiệp hơi thay đổi sắc mặt, ho nhẹ một tiếng, "Cậu ta không thích Alpha."

Hạ Thừa Lãng khẽ nhíu mày: "Cậu ta thích Beta?"

Trần Thiệp lắc đầu, im lặng trong chốc lát, "Không phải, cậu ta cũng không thích Beta."

Hạ Thừa Lãng bực bội vuốt tóc, nhìn hắn nói: "Nói gì thì tranh thủ nói một lần cho xong đi."

Trần Thiệp thở dài một hơi, dứt khoát nói ra: "Cậu ta từng nói, sau này muốn tìm một Omega làm bạn đời."

"... Omega?" Hạ Thừa Lãng có chút kinh ngạc, người ở tinh tế đều biết, mỗi lần Omega phát tình, cơ thể đều sẽ mềm mại vô lực, hai Omega ở cùng một chỗ, lúc phát tình căn bản cũng không có cách nào chăm sóc được đối phương, cũng không có cách nào để cơ thể trở lại bình thường.

Trần Thiệp gật đầu, nói thật: "Cậu ta lớn lên xinh đẹp, đương nhiên trong trường không ít người theo đuổi cậu ta, có một lần có tên Alpha muốn lợi dụng tin tức tố để khiến cậu thần phục, kết quả bị cậu ta đánh một trận. Cậu ta còn nói sau này sẽ không ở bên Alpha mà sẽ tìm một Omega làm bạn đời, chuyện này lúc đó đã gây ra khá nhiều chấn động trong trường, bây giờ mọi người vẫn nói về nó rất nhiều, dù sao cũng khó mà tưởng tượng nổi việc Omega muốn ở bên một Omega."

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Lãng, nhún vai, "Cho nên thật đáng tiếc, cậu thân là Alpha, căn bản là không nằm trong phạm vi lựa chọn bạn đời của cậu ta."

Hạ Thừa Lãng nhíu mày, trầm ngâm một lát, hỏi: "Thái độ của cậu ta với Alpha thế nào?"

"Thái độ khá ôn hòa." Trần Thiệp gằn từng chữ một: "Nhưng mà trong vòng một mét thì gần như không thể tới gần."

Ngón tay Hạ Thừa Lãng gõ nhẹ lên cái cằm, "Cho nên tao muốn tiếp cận cậu ta, đầu tiên là không thể để cho cậu ta biết tao là Alpha?"

"Về mặt lý thuyết thì chính là như vậy." Trần Thiệp gật đầu, vỗ vai hắn, cảm thông, "Nhưng đáng tiếc, toàn bộ đế quốc đều biết mày là Alpha."

Người thừa kế Hạ gia là Alpha, điều này cũng không phải là bí mật trong đế quốc, Thang Lục Viên là con trai của tướng quân Thang, không có khả năng không biết chuyện này, cho nên nếu Hạ Thừa Lãng muốn giấu giếm thì căn bản không có khả năng.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hạ Thừa Lãng: "Chàng trai này thật thú vị" =)))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.