Chương trước
Chương sau
Lúc Thang Ngũ Viên tỉnh lại, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, vết thương sau lưng cậu đã được băng bó kỹ, mũi cậu chỉ ngửi được toàn mùi thuốc sát trùng, ngón tay cậu chuyển động, phát hiện tay mình đang bị Tống Kiêu Bạch nắm chặt.

Tống Kiêu Bạch thấy cậu đã tỉnh, lập tức đi tới nhỏ giọng hỏi: "Ngũ Viên, em tỉnh rồi hả? Có thấy đau hay không?"

Giọng Tống Kiêu Bạch rất nhỏ nhẹ, giống như sợ quấy rầy đến cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn, bộ dạng Tống Kiêu Bạch nhìn có chút chật vật, tóc tai bù xù, máu cậu còn dính trên quần áo anh, lông mày nhíu chặt, không còn thấy bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ thường ngày.

Thang Ngũ Viên nằm yên nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó đột nhiên lập tức kéo chăn lên tận đỉnh đầu, mặc dù vết thương rất đau, cậu vẫn không dừng lại cho đến khi mặt bị che khuất.

"Ngũ Viên, sao vậy?" Tống Kiêu Bạch sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc vươn tay ra, định kéo chăn trên đầu Thang Ngũ Viên xuống.

Thang Ngũ Viên nắm chặt chăn không chịu buông ra, cũng không chịu nhìn Tống Kiêu Bạch, bởi vì cậu phát hiện hình như cậu thích đối thủ, không còn mặt mũi gặp người ta.

Khoảnh khắc trước khi cậu đỡ đạn cho Tống Kiêu Bạch, cậu còn đang thảo luận chuyện ly hôn với Tống Kiêu Bạch, ngay sau đó cậu liền đỡ đạn cho anh, còn có người nào mất mặt hơn cậu sao? Hơn nữa trước lúc cậu hôn mê cậu còn làm nũng với Tống Kiêu Bạch!

Trong cuộc đời này, cho tới bây giờ Thang Ngũ Viên cũng không nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ có mối liên quan với hai chữ "làm nũng", càng không nghĩ đến, có một ngày cậu phát hiện mình thích đối thủ.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc khi nhìn thấy súng bắn về phía Tống Kiêu Bạch, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ gì cả lập tức chắn trước mặt Tống Kiêu Bạch, quả thật cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng cũng chính vào lúc đó, cậu mới phát hiện, chẳng những cậu không muốn để Tống Kiêu Bạch chết, thậm chí còn nguyện ý chắn cho Tống Kiêu Bạch, chết thay anh, vừa rồi khi tỉnh lại, người mà cậu muốn gặp muốn nhìn thấy nhất cũng là Tống Kiêu Bạch.

Nếu như bây giờ cậu còn không hiểu được những cái này đại biểu cho cái gì, cậu là một tên ngu ngốc chính hiệu.

Tống Kiêu Bạch nhẹ nhàng kéo chăn từ đỉnh đầu cậu xuống, lo sẽ đụng phải miệng vết thương của cậu nên không dám dùng sức, chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành cậu, để cậu tự mình chui ra khỏi chăn.

Tống Kiêu Bạch dỗ dành một lát, thấy cậu vẫn không chịu vén chăn ra, không khỏi khẽ nhíu mày, dường như đoán được suy nghĩ của cậu, anh dịu dàng mở miệng nói: "Có lời gì thì nói ra, nếu như em khiến miệng vết thương bị chảy máu, coi chừng anh đánh cái mông em."

Lão lưu manh... Thang Ngũ Viên tức giận vén chăn ra, trừng mắt nhìn anh, "Anh dám!"

"Anh dám." Tống Kiêu Bạch mỉm cười, vươn tay sờ lên gò má ửng đỏ vì trốn dưới chăn quá lâu, dịu dàng nói: "Nhưng anh không nỡ."

Hai má Thang Ngũ Viên đỏ lên, khuôn mặt trở nên tê dại khi được Tống Kiêu Bạch chạm vào, cậu một phát bắt được cái tay của Tống Kiêu Bạch, há mồm cắn ngón tay Tống Kiêu Bạch, dùng những chiếc răng nhỏ nhẹ nhàng nghiến, ngẩng đầu nhìn Tống Tiểu Bạch đầy đe dọa, ánh mắt của cậu giống như đang nói "Còn dám đánh em sao".

Tống Kiêu Bạch chẳng những không dời tay ra, mà khóe miệng còn từng chút từng chút cong lên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng vô cùng.

Thang Ngũ Viên giật mình, lúng ta lúng túng thả lỏng miệng, thè lưỡi ra liếm cánh môi có chút tái nhợt.

Ánh mắt Tống Kiêu Bạch tối sầm lại, nhìn theo đầu lưỡi Thang Ngũ Viên, thấp giọng nói: "Trên người em có vết thương, đừng quyến rũ anh."

Gương mặt Thang Ngũ Viên đỏ bừng, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, "Ai quyến rũ anh..."

Tống Kiêu Bạch duỗi tay cọ cọ cái mũi của cậu hai cái, ngồi thẳng dậy nói: "Anh sợ ba lớn và ba ba sẽ lo lắng, nên tạm thời chưa nói cho bọn họ chuyện em bị thương."

Thang Ngũ Viên gật đầu, Tống Kiêu Bạch đã làm đúng, chờ cậu bình phục một chút rồi nói với Thang Bá Đặc và Nguyên Thu là tốt nhất, nếu không hai người nhìn thấy dáng vẻ cả người đều là máu của cậu thì nhất định sẽ bị dọa sợ mất, cậu đã khiến cho bọn họ lo lắng đủ nhiều rồi, không muốn tiếp tục để bọn họ lo lắng, dù sao hiện tại có Tống Kiêu Bạch ở bệnh viện chăm sóc cậu, không cần làm phiền người trong nhà.

Tống Kiêu Bạch rót một chén nước ấm, nhẹ nhàng đỡ cậu dậy, cẩn thận đút cho cậu vài ngụm.

Thang Ngũ Viên uống nước xong, mấp máy đôi môi còn vương ánh nước, ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch hỏi: "Là ai muốn giết anh, tra ra được chưa?"

Nói đến chuyện này, ánh mắt Tống Kiêu Bạch chìm xuống, giọng nói của anh lạnh lẽo như sương giá, "Vẫn chưa điều tra ra, có điều anh nghĩ là vị hoàng đế bệ hạ kia của chúng ta hoặc là Thịnh Liên còn chưa hết hi vọng, muốn trả thù."

Thang Ngũ Viên nhíu mày, "Không phải Thịnh Sầm đã giải quyết hai người bọn họ rồi sao?"

Tống Kiêu Bạch lại đỡ cậu nằm xuống, lạnh lùng nói: "Chính vì Thịnh Sầm giải quyết hai người bọn họ, hiện tại bọn họ không có quyền lực, nên mới muốn đánh cược lần cuối, em cứ an tâm dưỡng thương, anh đã phái người đi thăm dò, nếu quả thật chính là bọn chúng làm, anh nhất định sẽ không bỏ qua bọn chúng."

Trong ánh mắt của anh lóe lên tia u ám, nếu quả thật chính là Hoàng đế hoặc Thịnh Liên làm tổn thương Thang Ngũ Viên, nhất định anh sẽ không để yên cho họ.

Thang Ngũ Viên gật đầu, không tiếp tục suy nghĩ nhiều chuyện này, một năm qua đi, hiện tại toàn bộ quyền lực của đế quốc đều nằm trong tay Thịnh Sầm, Hoàng đế cùng Thịnh Liên giờ như chó nhà có tang (*),không gây ra bao nhiêu sóng gió, ngay cả hai sát thủ hôm nay bọn chúng cử tới cũng bất tài, nếu không hôm nay cậu đã không chỉ bị thương nhẹ như vậy mà đã đi đời nhà ma rồi.

(*) chủ nhân chết, chó không còn chủ, không nhà để về, ý chỉ mất đi chỗ dựa.

Tống Kiêu Bạch ngồi xuống bên giường bệnh kiểm tra miệng vết thương của cậu, thấy vết thương không còn rỉ máu, anh mới yên lòng, điều chỉnh lại góc gối cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cảm ơn em."

Thang Ngũ Viên mất tự nhiên xua tay, đỏ mặt nói: "Tiện tay mà thôi."

Tống Kiêu Bạch nhìn cậu, trịnh trọng nói: "Đó không phải là tiện tay, mà là chuyện liên quan tới tính mạng của em, nếu có lần sau, cho dù là anh hay bất luận kẻ nào, em cũng đừng cứu, trên thế giới này tính mạng của em còn trân quý hơn so với tất cả ai khác, không đáng một chút nào."

"Có đáng giá hay không thì là do chính em quyết định." Thang Ngũ Viên nhỏ giọng thầm thì một câu, do dự một lát, ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, nhẹ giọng hỏi: "Nếu vừa rồi anh thấy có người muốn bắn em, anh sẽ cứu em chứ?"

Tống Kiêu Bạch cụp mắt, không chút do dự trả lời: "Anh sẽ."

Điều anh hối hận nhất chính là không nhìn thấy tay súng trước Thang Ngũ Viên, nếu không anh nhất định sẽ không để cho Thang Ngũ Viên có cơ hội chắn trước người anh, anh sẽ bảo vệ Thang Ngũ Viên thật tốt, không để cậu chịu chút thương tổn nào.

Thang Ngũ Viên không phục, "Nếu anh cũng sẽ làm như thế, vậy anh dựa vào cái gì nói em."

Tống Kiêu Bạch nhìn cậu, trầm giọng nói: "Em so với anh không giống, sinh mệnh của em so với anh còn trân quý hơn."

"Thế nhưng em cũng nghĩ như vậy." Thang Ngũ Viên thấp giọng nói, gương mặt của cậu bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên trắng như tuyết, nhưng sau khi nói xong câu đó, từ từ lộ ra tia ửng đỏ.

Tống Kiêu Bạch hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Trước khi xảy ra tai nạn, em đã đề cập đến chuyện ly hôn..."

"Không ly!" Thang Ngũ Viên bất giác hô to một tiếng, đợi cậu phản ứng lại, mặt nóng lên, "Em... Em không phải..."

Tống Kiêu Bạch bật cười, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán của cậu, cọ xát một hồi, dịu dàng nói: "Đương nhiên không ly."

Con ngươi Thang Ngũ Viên lóe lên, miệng hơi há ra, "Anh..."

Anh thích em sao?

Cậu đấu tranh một hồi, cũng ngượng ngùng không dám hỏi, dù sao cậu và Tống Kiêu Bạch đã là đối thủ không đội trời chung lâu như vậy, đột nhiên hỏi về mối quan hệ của hai người khiến cậu có chút không thoải mái, cậu chán nản mấp máy môi, khẽ cắn môi dưới.

"Anh thích em." Tống Kiêu Bạch nhìn cậu, đột nhiên trầm giọng nói.

Thang Ngũ Viên run rẩy, lòng vui như hoa nở.

"Thật, thật sao?" Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Kiêu Bạch, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, lúng túng hỏi: "Vì sao vậy?"

Trước khi kết hôn, cậu luôn luôn đối đầu với Tống Kiêu Bạch, khiến cho Tống Kiêu Bạch tức giận, sau khi kết hôn, cậu vẫn luôn giày vò Tống Kiêu Bạch, ngay cả bữa sáng cậu làm cũng không ngon, tại sao Tống Kiêu Bạch lại thích cậu chứ?

Tống Kiêu Bạch duỗi ngón tay chạm vào chóp mũi nhỏ của cậu, cong môi cười nói: "Bởi vì ngoài em ra sẽ không có người nào lúc chọc giận anh vẫn khiến anh cảm thấy người đó thật đáng yêu."

Thời điểm anh huấn luyện, đã bất giác chú ý Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên khác biệt so với những người khác, trên người cậu lộ sự quật cường không phục, chói mắt khiến người ta không dời nổi mắt, đặc biệt là mỗi lần chọc cậu tức giận, bộ dáng hung hăng ấy quả thực phá lệ đáng yêu.

Thang Ngũ Viên ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, người này khi nói lời ngọt ngào, sao có thể mặt không đỏ tim không đập vậy chứ?

Cậu cố nhịn, nhưng vẫn không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: "Anh không định hỏi xem em có thích anh hay không sao?"

Tống Kiêu Bạch nhìn ra vẻ háo hức trong mắt cậu, thấp giọng cười hỏi: "Em thật sự muốn anh hỏi sao?"

Thang Ngũ Viên gật đầu, hai mắt tỏa sáng, "Anh nhanh hỏi đi, để em có thể nhanh trả lời."

"Thế nhưng anh đã biết thì phải làm sao bây giờ?" Tống Kiêu Bạch sờ lên đôi môi trắng bệch của cậu, trong mắt đều là sự đau lòng nồng đậm, "Em giúp anh đỡ đạn, sao anh lại không rõ chứ."

Tống Kiêu Bạch không hỏi, Thang Ngũ Viên cũng không có cách nào nói thích ra khỏi miệng, cậu không khỏi buồn bực nhíu mày, cậu muốn chính miệng nói với Tống Kiêu Bạch một từ "thích."

Ngay khi cậu cho rằng Tống Kiêu Bạch sẽ không hỏi, Tống Kiêu Bạch thấp giọng mở miệng, "Ngũ Viên, anh thích em, em có thích anh không?"

Ánh mắt dịu dàng mà kiên định của anh rơi vào gương mặt Thang Ngũ Viên, trong giọng nói lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có.

Thang Ngũ Viên ngạc nhiên ngước mắt, lập tức vui vẻ nói: "Thích! Em thích anh!"

Yết hầu Tống Kiêu Bạch giật giật, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi Thang Ngũ Viên một chút, như chuồn chuồn lướt nước, hơi chạm vào liền rời đi.

Anh lo lắng sẽ đụng phải vết thương của Thang Ngũ Viên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thang Ngũ Viên bất mãn mấp máy môi, lúc này chẳng lẽ không phải nên cho một nụ hôn sâu kiểu Pháp sao?

Ánh mắt của cậu đảo qua đảo lại, đỏ mặt nói: "Trong phòng bệnh đều là mùi thuốc sát trùng, không dễ ngửi chút nào, nếu có mùi hương khác có thể át đi mùi thuốc sát trùng thì tốt rồi."

Tống Kiêu Bạch hỏi: "Anh ra ngoài mua cho em mấy bó hoa, để trong phòng bệnh, có được hay không?"

Thang Ngũ Viên lắc đầu, "Chậm quá, em muốn ngay lúc này."

Cậu thấy Tống Kiêu Bạch vẫn không hiểu, không nhịn được nói: "Em cho anh ngửi tin tức tố lâu như vậy, anh có phải cũng nên cho em ngửi chút?"

Tống Kiêu Bạch hiểu được, khóe miệng không khỏi nhếch lên, hạ giọng nói: "Em biết không, tin tức tố cần một chút kích thích mới có thể tiết ra. Nếu em muốn ngửi thấy tin tức tố của anh, thì tự mình nghĩ biện pháp đi."

Thang Ngũ Viên chớp mắt, giọng nói vui vẻ vang lên, "Hôn một cái thì sao?"

Tống Kiêu Bạch mỉm cười cúi đầu xuống, đôi môi hơi lạnh rơi vào trên môi Thang Ngũ Viên, nhẹ nhàng phác họa dáng môi của cậu.

Hai người ăn nhịp với nhau, nghênh đón một nụ hôn triền miên lại ngọt ngào, cho đến khi căn phòng được bao phủ bởi hương vị thơm ngọt, cũng không tách ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đăng truyện giờ hơi thiêng ha, nhma chương này ngọt ngào và soft quá trời ơi, nửa đêm không dám đập bàn đập ghế chỉ yên lặng che miệng hú hét trong lòng thôi á mấy bà ơi T w T Phần sau là tới bé Lục Viên rồi, phần bé Lục Viên phải gọi là phần tui thích nhất luôn á mấy bà, ba dump ba dump. 2 tuần tới beta bận nên không có chương mới, nhưng trong lúc đó tui vẫn sẽ edit dần, đợi beta rảnh là đăng liền luôn nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.