Sau khi Lục Nạp Ngôn lên tiểu học, điều khiến cậu vui nhất chính là được ở bên Tiêu Nặc và mẹ Lục. Dĩ nhiên bà rất thương đứa cháu này, nhưng nó quá nghịch ngợm, trước tiên là leo lên cây xoài lớn trước cửa nhà rồi té xuống đất suýt gãy chân, khiến bà sợ đến nỗi bệnh tim gần như tái phát, rồi nhảy xuống mương nước thối cùng lũ trẻ hàng xóm, lấm lem bùn đất, chạy vào vườn hoa nhà người ta, giẫm chết mất một nửa giống hoa quý hiếm mà họ mang về từ nước ngoài. Chỉ cần bỏ ra ít tiền cũng không sao, nhưng kể từ khi biết đi biết chạy, người cậu luôn đầy những vết thương lớn nhỏ. Có lần cậu va trán để lại một vết sẹo, còn tự hào nói đàn ông có sẹo trên người rất ngầu. Một thời gian sau vết sẹo dần biến mất, Tiêu Nặc mới yên tâm, còn mẹ Lục thì cảm thấy không biết đứa trẻ này giống ai, ban đầu bảo Lục Đình Hành hơi nghịch ngợm, nhưng do lớn lên ở nước ngoài nên cũng biết tiến thoái, chỉ nhìn đàn bà con gái là nhiều nhất, chưa bao giờ như con quỷ nhỏ phá phách này.
"Lục Nạp Ngôn! Mẹ đếm đến ba, con xuống ăn cơm ngay, nếu không chờ mẹ lên tìm, sẽ không dễ dàng tha thứ đâu!" Mỗi sáng trong nhà họ Lục tiếng đầu tiên vang lên đều là Tiêu Nặc gào thét.
"Con bệnh. hôm nay không muốn đi học" Sau khi lên lớp 3, Lục Nạp Ngôn đã lớn hơn một chút, không còn gầy guộc như trước, có chút dáng vẻ đàn ông. Tiêu Nặc không còn quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-luc-co-chuyen-vui/3421795/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.