Đường di chuyển từ nhà hắn tới nhà chú hai đi mất nửa tiếng đồng hồ. Ngồi bất động như đá, miệng giả câm như hến. Xuống xe, bác tài xế thả em với hắn ở cửa chính nhà chú hai rồi lẵng lặng rời đi. Hắn chu đáo, chủ động đưa tay ra để em khoác vào, bộ váy khá dài nên hắn hơi lo việc em đi đứng.
Vì tâm trạng em đang không được tốt. Lý do cũng từ cái cuộc hôn nhân lạ lùng này. Cái lúc em nghe về hắn là vị hôn phu tương lai, còn lừa em từ cú lừa con riêng của ông nội, đến cái chết của chú hai.
Em đã tức tới mức muốn ‘bóp nát’ hắn như truyện bóp nát trái cam rồi. Em lật thói lì lợm cố tình đi trước hắn vài bước, tay không xách váy đỡ té. Chốc lên hết bậc thang sẽ thả. Mới bước lên cầu thang vài bước, em đã xém ngã đập đầu xuống đất.
Hắn đứng đằng sau bước nhanh, kéo người em lại. Không nhanh không chậm, cất giọng đủ lớn để vệ sĩ đứng ngoài cửa có thể nghe được: “Vợ bước chậm thôi. Lo lắng tới mức này là không được rồi, hay ta quay lại xe ngồi nghỉ tí nhé? Chứ nhìn mặt em xanh xao quá anh xót.”
Người ngượng không phải người nói, mà là người nghe. Hắn đúng là rất giỏi miệng, còn lanh lợi khiến em đôi lúc trở tay không kịp.
Cục tức nghẹn lại ở cổ họng, em cười gượng gạo. Đầu lắc nhẹ, tay bám vào người hắn. Ý muốn bám hắn đến hết đoạn này thôi, ai ngờ hắn dư sức biế được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836408/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.