Đi xe cả sáng. Trưa đến nơi, ai cũng cạn kiệt năng lượng, có mình em là vẫn còn dư rất nhiều năng lượng chưa kịp giải tỏa ra hết. Thành ra cả chiều cứ lượn lờ cạnh biển, chơi nguyên cả buổi. Biết là thời gian ông cho ba đứa đi chơi tương đối là rất ít (so với cái con thích biển như em),thế nên em mới tranh thủ chơi thật nhiều, đỡ sau này thấy hối hận.
Ai mà ngờ được, chiều em tắm xong liền thấy buồn ngủ. Chắc do lâu rồi chưa chơi vui như vậy nên cơ thể có chút theo không kịp năng lượng trong người. Cơn mê đã thắng, em bỏ bữa tối, nằm ngủ ngon lành trên giường, mặc cho Túc Tả với Phong Đông đang đập cửa rầm rầm ở ngoài. Điện thoại gọi cũng không thèm bắt máy.
Theo như định vị được gắn trên trong chiếc vòng cổ nhỏ, có đính hình đá xanh lục nhỏ ở trên. Túc Tả biết em vẫn còn ở đây. Chỉ là em đang có chuyện gì đó và không xuất hiện. Mà em cũng chưa bao giờ nhây lâu tới như vậy. Cảm giác bất an kéo thêm nổi lo lắng không biết nên có hay không. Cả hai đứa em đều lo.
Lo lắng tới độ phải gọi cả tiếp tân, vệ sĩ ra mở cửa. ‘Không được phép của chủ phòng thì không được xông vào’?. Ở đây không thiếu người. Mở bằng chìa không được thì phá. Túc Tả ra lệnh phá cửa, tiếp tân liền hốt hoảng đi tới, rút xâu chiều khóa ra mở cửa.
Xông vào thành công, mắt đảo như điên tìm kiếm em. Nhìn lên giường thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836400/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.