Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Khoảnh khắc kim đồng hồ chạm khắc điểm số mười hai đồng thời kêu vang lên, báo hiệu giờ đã là nửa đêm. Ở đây chúng tôi không nói đến cô công chúa đang hối hả chạy về trước khi bộ đồ lỗng lẫy biến mất. Và bộ đồ rách nát của người hầu sẽ biến về như ban đầu.
Mà là toàn bộ khách được nhà họ Phó mời đến đột nhiên biến mất, đúng như câu ‘không cánh mà bay’. Họ không bị giết hại, cũng không nhảy xuống biển tử tự. Điều này cậu Túc Tả và cậu ấm Phong Đông không hề nhận ra, cho đến tận hai giờ chiều của ngày hôm sau họ mới biết.
..
Tàu vẫn chưa cập bến. Túc Tả đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài người hầu nhà họ Phó ra thì không có vị khách nào cả. Tối qua say sóng dữ quá, nhưng trước khi chìm sâu vào giấc ngủ cậu có nghe thấy tiếng người chạy ở ngoài cửa. Không biết là ai những có vẻ là khá nhiều người.
Phòng hai cậu nghỉ nằm cách rất xa sảnh chính, nơi tụ tập lại tổ chức tiệc hè. Lý nào là người hầu chạy qua?
Đem thắc mắc gạt bỏ sang một bên, Túc Tả có lẽ lại sắp say sóng nữa rồi.. Đầu óc có chút quay cuồng, vội bịt miệng, tay kia vịn chặt ở thành tàu.
Biết có điềm xấu. Liền kéo anh họ Phong Đông đi theo, dù không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, cơ mà an toàn vẫn là trên hết. Tạm thời cứ đặt anh họ ‘bị bệnh’ ở tầm có thể kiểm soát trước đã rồi mới tính tiếp bước sau được.
Vừa định đi vào nghỉ ngơi, Túc Tả đã gặp bà Phó đứng ở giữa sảnh đợi. Nhìn dáng vẻ thảnh thơi của bà ta, Túc Tả càng buồn nôn bấy nhiêu, đầu óc quay loạn xạ cả lên.
Đầu nặng dần, sức tỉnh táo đang trở nên mờ nhạt. Phong Đông đứng bên cạnh chỉ biết đứng đực ra đó nhìn Túc Tả ngã quỵ xuống sàn.
Bà Phó bây giờ mới tiến tới chỗ Phong Đông. Đưa tay lên sờ mặt cậu ấm, ánh mắt hiện rõ vẻ ân cần, dịu dàng của một người mẹ xa con lâu năm. Phong Đông hỏi: “Bà làm gì em họ tôi vậy?”
Biểu cảm không ngạc nhiên, không chút lo lắng của cậu càng khiến bà Phó thấy hiếu kì về khoảng thời gian cậu ở với người mẹ điên kia. Phong Đông là anh họ, chỉ mới tiếp xúc với Túc Tả chưa được bao lâu. Nhưng hiện tại ‘đây’, cậu ấm này là cậu ấm đã khôi phục trí nhớ rồi.
Còn cậu ấm mất trí nhớ tạm thời kia, thì đã trôi vào dĩ vãn.
Là tin tốt khi cậu ấm nhà ta đã ‘khỏi bệnh’. Cơ mà có vài khúc mắc đang ở trước mắt, cần được giải quyết hơn là ‘tin tốt’ này. Đã khôi phục trí nhớ, cậu ấm chưa vội hé ra nữa lời cho Túc Tả hay biết gì.
Dù là Phong Đông có trí nhớ của trước kia, hay Phong Đông mất trí nhớ vài hôm trước. Chỉ cần gặp em, thấy em thì lòng Phong Đông đã rạo rực không thôi. Thắc mắc tại sao mình lại làm như thế, nhưng trong lòng cậu ấm luôn có em. Có mất hết kí ức đi chăng nữa, chỉ cần có em mọi thứ Phong Đông làm đều có ý nghĩa..
“Ta chỉ hơi lo tới sức khỏe của Túc Tả, có cho vài viên thuốc ngủ cho cậu-”
Cậu ấm ngắt lời. Lùi ra xa bà Phó, lướt qua xem xét em họ Túc Tả. Xác nhận cậu còn thở, chỉ là đang ngủ cậu ấm mới hỏi thêm..
“Nhà họ Phó các người rốt cuộc muốn cái gì? Tiền tài, danh lợi, địa vị đều không thiếu. Tại sao lại bày trò này với con cháu nhà họ Cẩm?”
Cẩm Phong Đông kể từ khi tỉnh lại đã cố gắng tìm hiểu về cái gia đình cũng như em. Nhằm muốn lấy lại trí nhớ vốn có của mình, từ đó cậu vô tình tìm ra vài manh mối không hề dư thừa ở đây. Đổi lại càng khiến cậu tò mò thêm về mối quan hệ giữa ba nhà Cẩm Phó Đô.
Lời nói này của Phong Đông giống như đã bị che lấp bởi quá khứ mà cậu từng trải qua.
Bà Phó cẩn thận kể lại mọi thứ bà biết cho cậu ấm nghe.
“Cậu phớt lờ ta, ta cũng có quyền phớt lờ lại câu hỏi của cậu. Có phải cậu bị mất trí nhớ không? Tối qua Túc Tả có vẻ rất chăm chỉ giới thiệu người nhà của ta cho cậu biết, cậu nhớ hết tên mấy đứa cháu cưng của ta chứ?”- Bà Phó.
Phong Đông đứng dậy, đối mặt. Ánh mắt không chần chừ mà nhìn thẳng vào mắt bà Phó, ánh mắt không thể lừa người. Ẩn ý trong ánh mắt đó, chứa đựng nhiều sự căm thù, nhưng có lẽ chưa đủ.
“Rốt cuộc bà muốn gì từ tôi?”- Phong Đông hỏi bà lần nữa.
“Ta muốn cậu và Lộc về phe nhà họ Phó chúng ta”- Bà Phó biết cậu đang mất kiên nhẫn với thái độ dây dưa, kéo dài cuộc trò chuyện, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ cho cậu nghe. Không cần lãng phí thêm thời gian quý báu của nhau, cậu ấm trả lời như đây là lý hiển nhiên: “Điều đó là không thể”
Nhận lại câu trả lời nằm trong dự đoán, bà Phó tiến tới đầu thuyền, dang tay ra hứng gió.
“Cậu bị mất trí nhớ nên quên mối thù của cha mẹ nuôi từng làm với chị gái mình sao? Họ chỉ muốn lợi dụng hai đứa để tạo ra tiền của cho họ thôi. Ông Cẩm, ta thừa biết ông ta sẽ không làm thế, ông ta có nhiều bí mật còn chưa giải đáp cho ta nghe..”
Dừng lại như nghĩ tới chuyện cũ, bà Phó nhanh chóng kể tiếp.
“Phó Đoan Lê. Cô cháu cả nhà họ Phó, có lẽ cậu đã nghe từ Túc Tả vào ngày hôm qua. Cậu có tò mò về con bé không Cẩm Phong Đông?”- Cậu ấm khó hiểu, những lời bà Phó nói từ nãy tới giờ cứ như kim đồng hồ.
Giây này nhảy sang chuyện nhà họ Cẩm. Giây sau lại chuyển sang nhà họ Phó. Não tiếp nhận được câu lại phải nháy sang chuyện khác. Khó mà hiểu cho được. Phong Đông nghe bà Phó hỏi cũng trả lời cho có. Mặc kệ bà ở đó đón gió, cậu ấm lại vác Túc Tả rời về phong nghỉ.
“Phó Đoan Lê đã đến gặp chị gái cậu. Có khi giờ đã gặp nhau rồi cũng nên”
Từ đầu cuộc trò chuyện tới giờ, Phong Đông chưa nghe được câu nào lọt tai như câu này. Vừa nghe tới đại tiểu thư nhà họ Phó tới gặp em, không rõ ý tốt hay xấu nhưng Phong Đông có cảm giác bất an vô cùng. Đang trong lúc không biết phải làm gì, bà Phó lại nói tiếp: “Thuyền cập bến rồi”
Nhìn về phía trước, đầu cậu ấm hiện giờ chỉ muốn rời khỏi thuyền ngay lập tức, rồi chạy tới khách sạn tìm em ngay và luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]