Sang ngày hôm sau. Em có ngay một lịch trình ‘đi làm’ đúng nghĩa.
Nhìn sang nửa giường còn lại, em sờ thử, cảm thấy lạnh ngắt buồn tẻ. Vừa dứt, ngoài cửa đã có tiếng đóng cạnh rất khẽ. Thuận mắt nhìn sang chiếc đồng hồ trên cổ tay, mới sáu giờ sáng mà Phó Đoan Lê đi đâu?
Bộ quần áo trên người em vẫn còn nguyên y như tối hôm qua mặc ra ngoài, đầu bắt đầu nhức nhức. Chợt nhớ ra tối qua đi bar uống nhiều quá, nửa tỉnh nửa mê. Ôm khư khư Phó Đoan Lê không rời, gần sáng mới thả lỏng được đôi chút, nên cô mới có thể thoát ra được.
Chống người ngồi dậy, chưa kịp định hình lại lịch trình hôm nay. Tin nhắn từ điện thoại vang lên, là hộp thư thoại của vệ sĩ.
‘Tiểu thư Hương Lộc, ngài có phải đã quên hôm nay phải đi gặp mặt bà Phó ở dinh thự Phó gia đúng rồi chứ ạ?’
(Vệ sĩ Âm kể từ khi theo em, không vào được trường học đành phải mua điện thoại để tiện liên lạc cho em. Nhưng phải đến dạo gần đây anh mới bắt đầu dùng nó để liên lạc với em như bao người)
Giật mình, em lao ra khỏi giường chuẩn bị với tốc độc bàn thờ. Gấp gáp rời khỏi phòng, đi xuống sảnh em vô tình bắt gặp Phó Đoan Lê đang đứng nói chuyện ở quầy tiếp tân.
Chuyện ngày hôm qua càng nhớ lại, em chỉ muốn đào ngay một cái hố to rồi chôn mình dưới đó. Đến khi nào hết nhục thì đào lên lại.
Phó Đoan Lê vừa thấy Cẩm Hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836391/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.