Trên xe hắn tốt bụng chở em đi. Nhưng lại không rộng lượng tặng em lấy nửa từ.
Để Cẩm Hương Lộc ngồi trong xe, tâm để ngoài xe. Suy nghĩ về muôn vàn câu hỏi trong đầu. ‘Tên đang ngồi cầm lái kia phải chăng là tên cầm dao đâm em hai lần trước?’. ‘Hắn định đưa em đi đâu’.
Đến nơi, hắn dừng trước một nơi rất hoang tàn. Tường tóc tróc hết, có lẽ là vì đã quá cũ và không được sơn lại nên mới trông như nhà hoang như này. Hắn tháo quai an toàn, giọng như muốn đuổi người ta: “Xuống”.
Là xe hắn, ở chỗ hắn. Cẩm Hương Lộc vờ như không biết, mặt dày cãi lại.
“Thái độ gì vậy? Anh là cái tên gây ra cái này không?”- Hương Lộc đưa tay lên, bàn tay đang được băng bó vết thương vẫn chưa kịp khỏi hết đã bị em nắm chặt lại. Vết thương hở ra, máu chảy thấm đẫm miếng băng gạt.
“Thì sao?”
Hắn là một tên keo kẹt, cực kì tiết kiệm lời nói. Khi chỉ nói đúng một từ, lúc lại khiến mãi thêm vài từ. Đôi lông mày vẫn nhăn nhó như hồi nãy hắn bắt gặp em. Cái cách cư xử dần có điểm tương đồng với mấy tên ở nhà máy hoang, và trên xe.
Chả nhẽ ai mặc đồ đen từ đầu tới chân đều có cách nói chuyện giống nhau thế hay sao.
Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, Cẩm Hương Lộc vẫn ngồi lì trên xe. Tay không có ý định tháo thắt dây an toàn, xuống xe. Hắn thần thần bí bí, đáp hai từ ‘thì sao’ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836373/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.