Quả nhiên, thứ đánh thức em khỏi cơn mê. Không phải là lý trí, cũng không phải là đồng hồ báo thức. Mà chính là quản lý..
Ban đầu nghe thấy tiếng ngoài cửa còn không tin đâu. Nhưng khi cánh cửa kia mở tung ra, và cái sát khí đùng đùng như sấm sét rạch ngang trời kia. Thì em tin đâu không phải là mơ, tất cả đều là thật.
Bởi người giới thiệu cho em căn nhà này, đích thị là quản lý. Đương nhiên quản lý phải biết địa chỉ. Giá nhà còn rẻ, đương nhiên phải có quan hệ với chủ nhà.
Bị dọa cho tỉnh hẳn ra. Em như trở thành con nô tì cho bọn quản lý cầm tiền hăm dọa cho hai từ là y như rằng sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi phây phẩy ngay.
Quản lý tức giận, hai hàng lông mày như thể sắp dính thành một hàng. Đuôi mắt sắc lên trông chả khác mấy thím hay buôn lê ba phải trên truyền hình. Hai tay chống hông, lên giọng trĩ trích: “Cắt lương.”
Mếu máo, miệng liên thì xin lỗi quản lý. Mặc dù đến cả chính em, em còn chả biết mình đã phạm phải lỗi gì.
Được lúc thì đằng sau lại có bóng người xuất hiện. Là bóng dáng mà em cứ nghĩ rằng đó là người em đang hy vọng sẽ xuất hiện. Nhưng hy vọng khi nào cũng dập tắt mỗi khi ta trông chờ vào nó nhất.
Băng Băng trở về nhà sau chuyến đi đầy vất vả, thấy kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu là quản lý và em đây. Cô ả liền dở giọng nói móc vài câu: “Không ngờ chị gái ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ho-cam-dot-nhien-lai-co-chau/2836350/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.