*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ Chí Nhược nhấn enter, màn hình máy tính lập tức dừng lại. “Đây là chiếc xe cuối cùng ra khỏi công trường ngày hôm qua.” Đó là xe của Trương Ôn Luân, ngày hôm qua hắn và bọn họ cùng lúc rời đi, căn bản không ai cầm bình tro theo. Như vậy sau đó không có ai lái xe đến công trường này. Đường xá ngoại ô không thể sánh bằng nội thành, trừ khi là người cư trú trên Lạc Y Sơn thì may ra, còn không thì khó có ai di chuyển được từ thành phố đến Lạc Y Sơn mà không cần sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào. Tuy nhiên, nếu nói là công nhân trong công trường lấy trộm bình tro, Lưu Đức Phát đã yêu cầu lục soát tất cả bọn họ, không thấy có gì lạ, công trường cũng mới khởi công chưa lâu, trong văn phòng và khu vật liệu căn bản không tìm thấy bình tro đó. Quan trọng nhất là những công nhân này đều là người vùng khác tới, chắc chắn chưa từng tiếp xúc hay dính dáng quan hệ gì với ma nữ. “Vậy cho nên mấu chốt vấn đề,” Hạ Nhạc Dương nhíu mày nghĩ, “là động cơ ăn trộm.” “Đúng vậy.” Từ Chí Nhược dựa vào trên bàn làm việc, khoanh tay trước ngực, “Ai lại có hứng thú với tro cốt của một người phụ nữ đã chết gần ba mươi năm?” Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi nhìn nhau, đồng thanh nói: “Kẻ sát nhân.” Từ Chí Nhược “haiz” một tiếng, vẻ mặt phức tạp nói: “Đến nước này quả thật không muốn cũng phải tin rằng người phụ nữ đó đã bị sát hại.” “Kẻ sát nhân có thể là Lưu Đức Phát không?” Hạ Nhạc Dương nói, “Ngày hôm qua ở hiện trường không đông người lắm, Lưu Đức Phát tình cờ là một trong những đối tượng tình nghi.” Từ Chí Nhược nhấn phím back, chỉ vào màn hình nói: “Lúc ông ta rời khỏi đây thì chưa thây có gì khác thường, nhưng quả thật sáng nay ông ta là người đầu tiên đến công trường.” “Vậy chính là hắn rồi.” Hai mắt Hạ Nhạc Dương sáng lên, “Hắn giả vờ bình tĩnh khi chúng ta còn ở đó, rồi cùng chúng ta rời khỏi, sáng sớm hôm nay lại lén lút đến sớm giấu bình tro.” “Nhưng ông ta không có đủ thời gian hành động.” Từ Chí Nhược điều chỉnh video giám sát về thời điểm sáng nay, “Sau khi ông ta đi qua ngã tư này, Lý Thiện cũng xuất hiện rất nhanh, chỉ khoảng hai phút sau đó thôi, không lâu sau thầy Trương và các cậu cũng tới rồi.” Hai phút đồng hồ không đủ để làm gì. Suy luận lại đi vào ngõ cụt, Hạ Nhạc Dương sụp vai hỏi: “Còn có thể là ai đây?” “Cậu vừa nói Lưu Đức Phát là một trong những kẻ tình nghi,” Từ Chí Nhược hỏi, “Ngoài hắn thì còn ai đáng ngờ?” “Còn …” Hạ Nhạc Dương nói đến đây, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn Thượng Đình Chi bên cạnh, “Hôm qua Lưu Đức Phát gọi điện thoại cho Chu Nhuận Hoa đúng không?” Thượng Đình Chi chậm rãi gật đầu, trầm tư: “Công trường của Chu Nhuận Hoa cũng ở trên Lạc Y Sơn.” Hạ Nhạc Dương vỗ cằm, hai mắt lại sáng lên: “Theo tôi thấy thì bãi tha ma vốn ở cạnh nghĩa trang, Chu Nhuận Hoa là chủ của nghĩa trang, còn đáng ngờ hơn cả Lưu Đức Phát.” “Các cậu, Lý Thiện, Trương Ôn, Lưu Đức Phát, Chu Nhuận Hoa đều biết chuyện hôm qua.” Từ Chí Nhược liệt kê chi tiết những kẻ tình nghi, “Có thể loại trừ các cậu và Lý Thiện, nhưng làm sao có thể chắc chắn được không phải là thầy Trương?” “Điều kiện để lọc ra nghi phạm là họ đã sống ở Hồng Kông.” Thượng Đình Chi nói, “Lưu Đức Phát và Chu Nhuận Hoa đều đến Hồng Kông vào đầu những năm 1990, trong khi thầy Trương và chúng tôi chưa từng đến Hồng Kông, tôi có thể chắc chắn.” “Như vậy nghi phạm có hai đặc điểm, một là từng sống ở Hồng Kông, hai là biết tro cốt của người phụ nữ được đào lên.” Từ Chí Nhược kết luận, “Vậy thì chỉ có Lưu Đức Phát và Chu Nhuận Hoa thôi. “ “Có thể loại trừ Lưu Đức Phát.” Thượng Đình Chi phân tích, “Hắn không kịp gây án, mà nhìn phản ứng của hắn thì có vẻ hắn còn không biết có một bãi tha ma. Hơn nữa, nếu hắn biết cho ma nữ được chôn ở đó thì sao còn biết ma nữ chôn ở đó thì sao có thể vô tư dẫn chúng ta đi đào chứ? “ Hạ Nhạc Dương gật đầu: “Khác gì tự lấy đá đập vào chân mình.” Thượng Đình Chi nói thêm: “Nếu là Chu Nhuận Hoa thì mọi chuyện đều hợp lý. Bản thân hắn kinh doanh nghĩa trang, hiểu rõ phong tục mai táng hơn người thường. Hơn nữa bãi tha ma mà xây thành trường học rồi thì tro của ma nữ sẽ càng bị chôn sâu xuống, vì chẳng ai lại đi đào trường học lên làm gì. Như vậy tro của ma nữ sẽ không bao giờ bị phát hiện nữa, càng có lợi cho hắn. “ “Xem ra Chu Nhuận Hoa là nghi phạm duy nhất.” Từ Chí Nhược nhíu mày, “Hắn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tôi sẽ cho kiểm tra lại.” Chỉ một bình tro nhỏ biến mất không đủ để lật lại vụ án tự sát. Hạ Nhạc Dương nói cảm ơn. Từ Chí Nhược bỗng khụ một tiếng, chẳng hiểu sao lại hỏi: “Chị gái cậu gần đây thế nào?” Hạ Nhạc Dương nói: “Không sao, sao vậy?” “Tôi nghĩ cô ấy lại có bạn trai mới.” Từ Chí Nhược cười khan, “Không biết khi nào mới có thể uống rượu cưới của cô ấy? Haha.” Hạ Thiên Thủy với tư cách là một nữ cường nhân nổi tiếng của Thụy Thành, một nữ doanh nhân giàu có ở thời đại mới, không bao giờ thiếu tiểu thịt tươi vây quanh, thay đàn ông còn nhanh hơn thay quần áo. Mấy ngày trước, tạp chí lá cải tung tin cô đã bao nuôi một ngôi sao mới hot. Hẳn là Từ Chí Nhược đã xem tin tức này. “Chơi chưa đủ thì chị ấy sẽ không kết hôn.” Hạ Nhạc Dương nhún vai, “Ai biết còn định chơi tới khi nào.” “Đúng vậy, đó đúng là kiểu của cô ấy.” Từ Chí Nhược lại cười khan. Rời khỏi đồn cảnh sát, Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi trực tiếp trở về biệt thự Cố gia. Lý Thiện cho rằng mộ của ma nữ được xây dựng theo cấu trúc của biệt thự Cố gia là để nhốt ma nữ bên trong, hiện tại cấu trúc của lăng mộ đã bị phá hủy, hẳn là ma nữ này đã có thể di chuyển tự do rồi. Hạ Nhạc Dương vốn định sau khi trời tối sẽ đưa cô ả đi chơi, nhưng tìm trong nhà mãi không thấy dấu vết của ma nữ. Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Ma nữ có thể đã tự mình ra ngoài. “Haiz.” Hạ Nhạc Dương thở dài một hơi, lại F5 hòm mail. “Vẫn không có hồi âm?” Thượng Đình Chi hỏi. Hạ Nhạc Dương lắc đầu, ném Laptop lên góc sô pha. Hạ Nhạc Dương từ sáng đến tối đều nôn nóng như vậy. Cậu lên lầu hai tắm rửa. Chuyển đến không bao lâu, Hạ Nhạc Dương đã chiếm đóng một nửa cái tủ của Thượng Đình Chi. Cậu vào phòng ngủ lấy quần áo định thay, lúc này mới phát hiện trong tủ có thứ gì đó rất quen. Đó là một thùng các tông. Nếu Hạ Nhạc Dương không nhớ nhầm thì lẽ ra nó phải ở trong cốp xe Bentley. Thế quái nào nó lại ở đây rồi? Hạ Nhạc Dương sợ mình hiểu lầm, mở nắp trên của thùng giấy ra nhìn, một cái roi da nhỏ, một cái chuông … Chính là đống đồ lúc sáng Đường Phong Nghị mang qua. Tên cặn bã này! Hạ Nhạc Dương tức giận cầm thùng định ném ra ngoài, còn chưa kịp cất bước, lòng hiếu kỳ lại khiến cậu đặt nó xuống.
Cậu hơi tò mò. Do dự một hồi, cuối cùng sự tò mò chiến thắng. Hạ Nhạc Dương lặng lẽ nhét cái đuôi vào bộ đồ ngủ sạch sẽ, sau đó mang vào phòng tắm. Có nước ấm rửa sạch mồ hôi trên người, lúc tắt vòi hoa sen, toàn thân sảng khoái cả lên. Hạ Nhạc Dương nhanh chóng lau sạch người, sau đó do dự lấy ra cái đuôi mèo. Ngoài cửa không có động tĩnh gì, Hạ Nhạc Dương chắc chắn Thượng Đình Chi chưa lên lầu.
Thượng Đình Chi đang trò chuyện với một vị trưởng bối để dò hỏi về Chu Nhuận Hoa, nghe thấy tiếng kêu của Hạ Nhạc Dương liền cất điện thoại đi ra ngoài hiên, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy?” “Mau lên.” Hạ Nhạc Dương hoảng hốt đến sắp khóc, “Tôi, tôi không lấy ra được.” “Không lấy được cái gì?” Thượng Đình Chi vừa đi lên lầu vừa hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]