Lý Thiện hẹn 8h30 sẽ tới công trường. Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi đã thu dọn đồ đạc từ sớm, bảy giờ đã ra ngoài.
Trước khi xuất phát, Hạ Nhạc Dương từ lầu hai đi xuống thì bắt gặp Đường Phong Nghị mang một thùng các-tông vào nhà, tò mò đến gần hỏi: “Đây là cái gì?”
Đường Phong Nghị dừng lại, đáp: “Đây là thứ mà chú Thượng đưa cho các cậu.”
“Chúng tôi?” Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi, “Tôi và Thượng Đình Chi á?”
“Ừ.” Đường Phong Nghị gật đầu, “Anh Thượng bảo tôi mang vào phòng ngủ.”
Thượng Đình Chi thu dọn nhanh hơn Hạ Nhạc Dương, đã lên xe đợi trước.
Hạ Nhạc Dương thấy trong thùng không có niêm phong, hình như Thượng Đình Chi đã mở ra, liền mở nắp ra xem.
Kết quả không xem thì thôi, vừa nhìn đã thấy ở trong đủ thứ đồ kì quái.. Hạ Nhạc Dương nhặt lên một cái đuôi đầy lông, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Đường Phong Nghị cầm lấy đầu kia của cái đuôi, giải thích: “Đây là cái khấc, có thể đút vào.”
Cái “khấc” trong miệng Đường Phong Nghị chính là một đoạn nhựa hình cái chùy đầu tù, nối vào cái đuôi. Nếu chỉ nhìn hình dáng thứ này thì Hạ Nhạc Dương không thể tưởng tượng nổi cái khấc có công dụng gì, nhưng khi nghĩ đến vị trí của chiếc đuôi trên cơ thế, cậu lập tức hiểu ra cái khấc này là để “đút” vào đâu, vội ném cái đuôi trở lại hộp y như vừa bị bỏng tay.
“Cái khỉ gì thế?” Hạ Nhạc Dương không thể tin nổi, “Chú Thượng đưa cho bọn tôi thứ này á??”
“Ừ.” Đường Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-giau-that-thu-hao-trach-cong-luoc/885230/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.