Khương Thị sợ hãi nhìn hơi thở mong manh của Tần Công, cho dù xé váynàng cột lại thành tấm vải dài cột vào hông của hắn,nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn không ngừng chảy máu.
“Tần đại ca, huynh không thể chết được……” Nàng thấp giọng nước mắt ròng ròng nói.
Hắn rang mở mí mắt, mấp máy đôi môi tái mét nói,“Huynhg,huynh cònkhông thể chết được…… Linh Lung…… Huynh muốn thấy con bé…… Huynh cólời…… Muốn nói cho con bé biết……”.
Khương Thị bất đắc dĩ nói:“Nhưng mà,Linh Lung hiện tại ở trong cung, làm sao có thể thông báo với nàng?”.
Tần Công miễn cưỡng lấy khủy tay khởi động chính mình,“Huynh,huynh phải thấy con bé……”.
“Tần đại ca,huynh không được lộn xộn!” Khương Thị luông cuống khóc la.
“Đệ muội,huynh,huynh thực xin lỗi nàng……”.
Nàng dao động rơi xuống một chuỗi nước mắt,“Tần đại ca,huynh ở nóibậy bạ gì đó? Là muội thực xin lỗi huynh mới đúng.Nếu không phải vì cứumuội, huynh làm sao bị thương nặng như vậy? Là muội làm phiền huynh.”.
“Không…… Không phải như thế……” Tần Công khó khăn nuốt nước miếngxuống,“Huynh…… Huynh không giống như muội tưởng tượng, tốt như vậy……Huynh là tội, tội nhân……”.
Khương Thị chẳng qua chỉ khóc,nhưng không thể nào giúp.
“Mẹ –” Thình lình , Khương ngoài động có tiếng người hô to. Là thanh âm của nữ nhi!
“Linh Lung!” Khương Thị xác định không có nghe sai, vui mừng màkhóc,“Tần đại ca,Linh Lung …..con bé tìm được chúng ta ,huynh kiên nhẫnmột chút,muội đi tìm con bé.”.
Linh Lung đi nhanh trên sơn đạo , cất bước chạy như điên,cho đến nhìn thấy mẫu thân lông tóc không tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-dau-den-day-voi-tram/2844130/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.