“A!” Từ lúc chào đời tới nay, Nạp Lam lần đầu buồn rầu như vậy.
Tiểu Thuận Tử nghe tiếng thở dài, hai tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra ra.“ Đang êm đẹp , Hoàng Thượng tại sao lại thở dài ?” Hay là muốnngười hầu hạ ? Tiểu hoàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa lại thởdài,đúng là tin lạ nha.
Nạp Lam liếc mắt sang hắn,“Trẫm muốn thở dài thì thở dài, còn phải trải qua đồng ý của ngươi sao?”.
“Nô tài không dám, nô tài chẳng qua hy vọng có thể giúp Hoàng Thượnggiải sầu, thấy Hoàng Thượng vui vẻ, là tâm nguyện lớn nhất của nô tài.”.
Nạp Lam lại hít một tiếng.“Ngươi sẽ không biết .”.
“Mời Hoàng Thượng minh kì.”.
“Ách…… Cái kia……” Vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, ngập ngừng hồi lâu,lại đem lời nói nuốt trở lại.“Quên đi! Trẫm cũng không tin mình khôngtìm ra cách.” Cho dù cứu hắn thì như thế nào, có thể có cơ hội cứu đượchoàng đế là vinh hạnh của nàng, hắn sẽ không nói cảm ơn với nàng, nhiềulắm thưởng nàng một chút châu báu trang sức, nàng nên tránh ở chăn bôngcười trộm .“Đúng rồi! Thái Hậu biết trẫm bị thương không?”.
Tiểu Thuận Tử chột dạ quỳ xuống,“Nô tài…… Nô tài không dám có điều giấu diếm.”.
“Ngươi nói hết sao?!” Hắn rống to.
“Nô tài nói hết, bởi vì lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thái Hậu lại tứcgiận, truy vấn Hoàng Thượng vì sao xuất hiện ở Phượng Minh Điện, còn cóthể vô duyên vô cớ bị rắn cắn , nô tài bất đắc dĩ, đành phải…… bẩmbáo.”.
Nạp Lam tức giận đến đỉnh đầu có khói bay.“Miệng ngươi bình thườngnói hay lắm mà, lưỡi chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-dau-den-day-voi-tram/10081/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.