Chương trước
Chương sau
Tình huống: Tình địch tới chơi, hai nhỏ phải làm sao đây ta?
Đến đến, bắc ghế ngồi coi bé Ngốc nhà ta sẽ làm cái gì ha ~ ? ?
‾‾‿‿‾‾
Để phối hợp với Tiểu Ngốc ngu đần, Tề Huy trực tiếp khiêng cậu tới hiệu thuốc.
Tiểu Ngốc lệch đầu hỏi: “Ai bị bệnh? Vì sao muốn mua thuốc?”
Tề Huy vứt cho cậu một cái liếc mắt, học dáng vẻ của cậu lệch đầu đáp: “Ngươi vẫn kêu ca quỷ khóc thần hào kêu hận không thể đưa con sâu kia thiên đao vạn quả. Ta không để cho ngươi mua thuốc bôi, ngươi ‘tắt đài’ được chắc!”
“Tôi không phải cố ý kêu ca a, hơn nữa cũng không dự định đem con sâu kia thiên đao vạn quả, tôi chỉ có điểm tức giận mà thôi.” Tiểu Ngốc ăn ngay nói thật, một bộ chăm chú, “Tôi nghĩ con sâu cắn mặt cùng thân thể tôi không phải cùng một con.”
“Vì sao?” Tề Huy vô cùng kinh ngạc, quả thực không biết cậu từ đâu cho ra cái kết luận này.
“Trên người tôi không đau không ngứa, nhưng trên mặt ngứa muốn chết a! Con sâu cắn mặt tôi chắc chắn có độc.” Để chứng minh mặt mình thực sự rất ngứa, Tiểu Ngốc còn dùng móng vuốt gãi vài cái.
Tề Huy trợn mắt, sau đó bình tĩnh nói: “Ngươi đây là tâm lý tác dụng.”
“Không phải không phải, thực sự rất ngứa.” Tiểu Ngốc liên tục lắc đầu, hai tay tại trên mặt ra sức gãi.
Tề Huy nhìn mặt cậu, vẫn chưa phát hiện bất luận cái gì dị dạng, “Không thể nào, na sâu không có độc, thế nào khả năng sẽ ngứa?”
“Anh sao biết nó không có độc?”
“Ta nói không độc sẽ không độc.”
“Vì sao nha!!”
“Không có nguyên nhân.”
“Nhưng thực sự rất ngứa a!!”
Nhìn Tiểu Ngốc gãi mặt tới đỏ lừ, Tề Huy thực hoài nghi nước bọt của mình có đúng hay không có kịch độc?! Hắn quay đầu đối người bán hàng nói: “Cho ta tuýp thuốc mỡ, giảm đau trừ ngứa trị liệu muỗi đốt.”
Người bán hàng cầm một tuýp thuốc mỡ cho hắn, ngoài miệng nhỏ giọng nói thầm: “Các ngươi hẳn là tới siêu thị mua bình nước hoa.”
Tề Huy mặc kệ người bán hàng này, bóp ra thuốc mỡ màu trắng, tựa như bôi kem dưỡng da bôi lung tung trên mặt Tiểu Ngốc, hỏi tiếp: “Còn ngứa không?”
Tiểu Ngốc ngửa cái mặt trắng bóng loáng, ngây ngốc cười, “Hết ngứa rồi.”
Tề Huy liếc khóe mắt khinh bỉ cậu, “Ngươi quả nhiên là tâm lý tác dụng quấy phá! ﹁_﹁ ”
Khi bọn họ bôi xong thuốc trả hoàn tiền đi ra hiệu thuốc, người bán hàng kia lần thứ hai nói thầm: “Mấy nốt đỏ trên mặt đó rõ ràng là dấu hôn mà…”   yes, it’s true, but he doesn’t believe it, he give that it’s an [ kiss ] of mosquito =))))))))))
Kế tiếp hai người tại trung tâm phố chơi một ngày đêm, thẳng đến bầu trời tối đen mới trở lại trường học.
Khi Tề Huy đưa Tiểu Ngốc đến dưới lầu KTX, Tiểu Ngốc nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày mới nói: “Lần sau lại mang tôi đi trung tâm phố chơi ha…” Nói xong lộ ra biểu tình chờ mong, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
5 giây trôi qua.
10 giây trôi qua.

Thủy chung không có đáp lại.
Tâm tình trong nháy mắt lạnh băng, sắc mặt Tiểu Ngốc đỏ lên, quẫn bách cúi đầu. Cậu hậu tri hậu giác phát hiện, cậu cùng Tề Huy hình như đều không phải rất quen thuộc, đột nhiên đưa ra yêu cầu đường đột như thế, thật sự là hơi quá.
Cậu ở trong lòng tổ chức ngôn ngữ, nỗ lực vãn hồi cái cục diện xấu hổ này, lại nghe bên tai truyền đến thanh âm trong trẻo.
“Hảo, cuối tuần sau chúng ta lại đi.”
Tiểu Ngốc kinh ngạc ngẩng đầu, thấy một đôi lam mâu trong suốt như nước, mâu trung tiếu ý nồng đậm.
Lần này sau khi từ trung tâm phố trở về, hình tượng Tề Huy ở trong lòng Tiểu Ngốc đề thăng tới một độ cao đủ để mình phải ngưỡng mộ.
Cậu nghĩ Tề Huy là một người phi thường ưu tú, không riêng lớn lên đẹp, hơn nữa tâm tính tốt, người lại thông minh, ưu điểm trên người xòe hết mười đầu ngón tay đếm cũng đếm không hết. Cậu cùng đại đa số người khác đều như nhau, cho rằng bên người có một bằng hữu ưu tú như thế là một chuyện rất có mặt mũi.
Buổi tối trước khi ngủ cậu cùng mẹ nói chuyện điện thoại, cậu đặc biệt đắc ý nói cho mẹ ngày hôm nay đi trung tâm phố chơi cả ngày. Lương ma ma rất lo lắng, hỏi cậu đi cùng ai. Cậu nói là một người bạn mới. Nghe cậu nói như vậy, Lương ma ma càng lo lắng, liền giống như tra hộ khẩu đề ra nghi vấn kiếm tin tức về người bạn mới này, na tư thế hận không thể đem toàn bộ mười tám đời tổ tông của đối phương moi ra. Nhưng cậu lại giống như con trai ngậm chặt vỏ, vô luận Lương ma ma hỏi ra sao, cậu thủy chung một chữ không để lộ.
Trong ấn tượng của Lương ma ma, Tiểu Ngốc từ nhỏ đến lớn vẫn đều là một bé ngoan nhu thuận nghe lời, ngươi hỏi cái gì liền nói cái đó, ngươi gọi hắn làm cái gì hắn cũng sẽ không chút do dự đi làm. Nhưng ngày hôm nay cậu lại khác thường như vậy, che che lấp lấp, hỏi cái gì cũng không nói, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Lương ma ma lòng nóng như lửa đốt, bà không thích con trai có điều giấu diếm, bà rất muốn lập tức tới trường học tìm tòi hư thực, nhưng bà còn có công tác muốn làm, căn bản không thể phân thân. Bà đột nhiên nghĩ tới một người, đối phương có thể cho bà một câu trả lời thuyết phục.
o0o
Mấy ngày này Tiểu Ngốc vẫn ở vào trạng thái hưng phấn đến khó hiểu. Cậu chờ mong cuối tuàn mau tới, thậm chí còn lên mạng kiểm tra những nơi vui chơi.
Cậu đếm từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng nhịn được tới tối thứ năm, cậu khẩn cấp gọi cho Tề Huy, hai người hẹn tốt thời gian quyết định sáng mai sớm một chút đi trung tâm chơi. Tề Huy còn thần thần bí bí nói muốn dẫn cậu tới một nơi thú vị.
Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, sáng ngày thứ hai khi Tiểu Ngốc còn đang trong giác mộng, một vị khách đột ngột tới làm đảo loạn toàn bộ kế hoạch của cậu.
Khi nghe được tiếng đập cửa, Tiểu Ngốc còn tưởng rằng đứng ở ngoài cửa là Tề Huy. Cậu cấp tốc từ trên giường nhảy xuống, loẹt quẹt đôi dép chạy ra mở cửa. Nhìn đứng ở cửa là một người xa lạ, cậu lập tức xụ mặt, nét hưng phấn trong mắt dần dần bị thất lạc thay thế.
Người kia cười cười đạm nhạt, “Tiểu Hạ, em không chào đón anh sao? Hay không nhận ra anh?”
Tiểu Ngốc nghe thanh âm nhận ra đối phương, nhanh hô: “Anh Hướng Thành?! Sao anh lại tới đây?! Mau vào ngồi chơi.”
Namnhân tên Hướng Thành nhanh bước vào phòng ngủ, thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Ngốc: “Anh đến thăm em a.”
“Nga.” Tiểu Ngốc có chút buồn bực, một người rất ít gặp mặt vì sao lại đột nhiên đến thăm hắn?
Hướng Thành so với cậu lớn hơn bảy tuổi, là một người họ hàng xa của cậu. Khi còn bé bọn họ bình thường chơi cùng một chỗ, sau ba của Hướng Thành mang theo toàn gia chuyển tới phương bắc, bọn họ liền ít lai vãng. Một ngày nào đó Tiểu Ngốc đến trường học báo danh mới biết được Hướng Thành ở tại thành phố này. Lúc đó Hướng Thành nhiệt tình tiếp đãi toàn gia cậu, còn mang theo bọn họ chơi vài ngày. Lương gia phụ mẫu khi đi cố ý nhờ Hướng Thành chiếu cố một chút Tiểu Ngốc, Hướng Thành không nói hai lời liền đáp ứng rồi, còn đem số điện thoại của mình cùng địa chỉ nhà nói cho Tiểu Ngốc, kêu cậu bình thường liên hệ với mình nhiều một chút. Nhưng Tiểu Ngốc chưa gọi cho hắn lần nào, cũng không đi tìm hắn. Bởi vì Tiểu Ngốc nghĩ hai người bọn họ quan hệ tuyệt không thân, cậu không muốn đi phiền phức đối phương, lại càng không nghĩ nhiễu loạn người khác sinh hoạt.
Hướng Thành nghĩ Tiểu Ngốc ở trước mặt mình có vẻ có chút câu nệ, thật giống như bọn họ đột nhiên điên đảo thân phận, hắn mới là chủ nhân cái phòng ngủ này, mà Tiểu Ngốc ngược lại thành khách nhân, sững sờ ở trong phòng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, chân tay luống cuống xoắn vặn góc áo.
Hắn hướng Tiểu Ngốc vẫy tay, “Tiểu Hạ, em đừng đứng ngốc đấy a, tới đây ngồi anh có chuyện muốn nói với em.”
Tiểu Ngốc đến gần mấy bước, nhưng không có ngồi xuống.
“Em rất sợ anh sao?” Hướng Thành cười cười, “Kỳ thực là mẹ em kêu anh đến xem em.”
“Mẹ em?” Tiểu Ngốc không giải thích được.
“Đương nhiên anh cũng muốn đến xem em. Đoạn thời gian trước anh một mực ở nước ngoài công tác, rút không ra thời gian tới thăm em, anh nghĩ thực xin lỗi em. Em tới nơi này cũng mấy tháng mà anh cũng không có mang em đi ra ngoài hảo hảo chơi một chút.”
Hướng Thành nói khách khí như vậy, Tiểu Ngốc nhất thời có chút kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên làm sao ứng đối.
Hướng Thành thở dài, “Tiểu Hạ, chúng ta khi còn bé ở chung thực khoái trá, mới ít lâu không gặp, thế nào liền trở nên xa lạ như thế?”
Tiểu Ngốc sợ nhất người khác ở trước mặt cậu than thở, còn toát ra một bộ đau thương. Chỉ cần có người làm như vậy, cậu liền mềm lòng, cậu vội nói: “Anh đừng đa tâm, chúng ta lâu lắm không gặp mặt, em chỉ là có điểm không thích ứng mà thôi, không biết nên nói cái gì mới tốt.”
“Vậy chậm rãi thích ứng ba.” Hướng Thành cong khóe miệng ôn nhu cười, “Anh mang em đi ra ngoài chơi được không? Chúng ta trước đi dạo phố, sau tới nhà anh chơi. Vừa lúc mẹ em gửi tới rất nhiều thổ đặc sản, mình anh cũng ăn không hết, em có thể mang về trường ăn.”
Tiểu Ngốc nói, “Nhưng là ngày hôm nay em còn có việc a…”
“Chuyện gì?”
“Em cùng người khác hẹn tới trung tâm chơi.”
“Cùng ai? Bạn học của em sao?”
“Đúng a.”
“Vậy kêu cậu ta cùng đi luôn, em đi trước rửa mặt mặc quần áo đi.”
Tiểu Ngốc ứng tiếng, cầm khăn mặt ma ma thặng thặng đi vào toilet. Kỳ thực cậu tuyệt không muốn cùng Hướng Thành đi ra ngoài chơi, thế nhưng từ trước đến nay cậu ngốc ngốc không biết làm thế nào mở miệng cự tuyệt đối phương. Cậu đột nhiên cảm thấy thực rối rắm, cậu thầm nghĩ cùng Tề Huy đơn độc đi ra ngoài chơi, hiện tại liền hơn một người, nguyên bản tâm trạng hào hứng mong chờ trước đó cũng trở nên vô vị.
Khi Tề Huy đi tới phòng ngủ, Tiểu Ngốc vừa rửa mặt xong, chính ngồi xổm trước tủ quần áo tìm kiếm y phục.
Tề Huy nhìn phòng ngủ thừa ra một nam nhân không khỏi nhíu nhíu mày, sau đem đường nhìn chuyển qua trên người Tiểu Ngốc, vùng xung quanh lông mày liền nhăn càng chặt. Hắn không nghĩ tới Tiểu Ngốc hội ngu như vậy, hoàn toàn không có một chút tâm phòng bị, trước mặt người ở bên ngoài cư nhiên chỉ mặc một cái underwear.
Hắn gọi Tiểu Ngốc một tiếng, khẩu khí tương đương không tốt.
Tiểu Ngốc thấy hắn tới, mừng rỡ sỏa hồ hồ cười không ngừng.
Hắn bị cái dáng tươi cười này khiến cho có chút vô lực. Mỗi lần chỉ cần thấy Tiểu Ngốc lộ ra một bộ ngốc hết chỗ nói, hắn liền không đành lòng phát giận, cho dù cơn tức có lớn tới đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể chậm rãi tiêu hóa một mình, nó tựa hồ đã thành một định luật bất biến.
Tề Huy từ đầu giường gỡ xuống một chiếc áo thun dài tay ném trên người Tiểu Ngốc, “Mau mặc vào.”
Tiểu Ngốc bên mặc quần áo bên nói: “Cái này đã mặc hai ngày rồi.”
“Hiện tại khí trời lại không nóng, mặc nhiều một ngày cũng không có việc gì.”
Tiểu Ngốc giương ống tay áo ngửi ngửi, nhếch miệng cười, “Hình như không có mùi mồ hôi.”
Tề Huy tức giận, “Cười cái rắm ý mà cười!”
Tiểu Ngốc bật người chỉ cười.
Tề Huy đối với biểu hiện của Tiểu Ngốc cảm thấy rất thoả mãn. Hắn cười cười nói: “Chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta đi trước ăn sớm một chút.”
Tiểu Ngốc bên thu thập đông tây bên ứng nói, “Cũng nhanh chuẩn bị tốt rồi, anh chờ một chút.”
“Ngươi muốn ăn cái gì? Bánh bao hay mì?”
“Đều muốn, ăn bánh quẩy cũng không tồi.”
“Tốt lắm, liền ăn bánh quẩy.”
“A!!”

Hai người trái một câu phải một tiếng trò chuyện tung trời, tựa hồ đều đã quên trong phòng còn ngồi một người.
Năm phút đồng hồ sau, Hướng Thành trầm mặc đã lâu cuối cùng cũng thiếu kiên nhẫn.
Hắn đi tới Tiểu Ngốc bên người hỏi: “Cậu ta chính là bạn học hẹn em đi chơi?”
“Ân, đúng vậy.” Tiểu Ngốc hướng về phía Hướng Thành cười xin lỗi, vừa ròi chỉ mải nói chuyện với Tề Huy, dĩ nhiên quên mất đối phương. (quên tốt!)
Sau cậu thay hai người giới thiệu.
Trước chỉ vào Tề Huy nói: “Đây là Tề Huy, so với em lớn ba năm, hiện tại năm tư, anh ta rất hay chiếu cố em.”
Lại chỉ vào Hướng Thành nói: “Đây là anh Hướng Thành, là họ hàng thân thích của tôi.”
Hướng Thành mặt mang mỉm cười nhìn Tề Huy, sau đó hữu hảo vươn tay, “Xin chào, cảm ơn cậu chiếu cố Tiểu Hạ nhà tôi.”
Tiểu Hạ nhà tôi?! Kiểu gọi này khiến Tề Huy nghe rất không được tự nhiên, liên quan liền nghĩ nam nhân trước mắt này thoạt nhìn phi thường không vừa mắt. Hắn cùng đối phương bắt tay một chút liền buông ra, trong miệng không mặn không nhạt nói lời khách sáo.
Hướng Thành đối loại thái độ xa cách này của hắn cũng không giống như chú ý, còn có tâm đưa ra lời mời với hắn, “Tôi hôm nay mang Tiểu Hạ đi ra ngoài chơi, cậu cũng cùng đi đi.”
Tề Huy sửng sốt một chút, lập tức quay đầu nhìn Tiểu Ngốc, vẻ mặt bất khả tư nghị.
“Hai ta đều không phải đã hẹn rồi sao?! Ngươi thế nào lại hẹn với người khác?!”
Tiểu Ngốc còn chưa kịp giải thích, Hướng Thành giành trước một bước nói: “Bình thường tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian mang Tiểu Hạ đi ra ngoài chơi. Ngày hôm nay đột nhiên tìm đến hắn, trước đó không biết các ngươi đã hẹn trước, thực sự là rất xin lỗi.”
Tuy rằng lời nói và việc làm của Hướng Thành hoàn toàn tìm không ra nửa điểm cố ý, nhưng Tề Huy vẫn nghĩ hắn ỷ vào chính mình là thân thích của Tiểu Ngốc, trong lời nói tổng mang theo một cỗ ý vị khoe khoang.
Rốt cuộc tại khoe khoang cái gì, Tề Huy cũng nói không rõ. Hắn không quan tâm Hướng Thành là cố tình hay vô ý, nhưng câu nói đó hình như tại vô hình trung kéo gần cự ly giữa đối phương và Tiểu Ngốc, làm hắn nghĩ chính mình ngược lại mới là người dư thừa.
Người ta người một nhà đi ra ngoài dạo phố, chính hắn một ngoại nhân xem náo nhiệt cái gì, còn không bằng quay về phòng ngủ chơi máy tính.
Tôi hôm nay mang Tiểu Hạ đi ra ngoài chơi, cậu cũng cùng đi đi ….
Tề Huy ở trong lòng nghĩ chẳng đáng: ông đây mới không cần của bố thí của ngươi! (#‵′) 凸 “Ta đột nhiên nhớ tới còn có chút việc, các ngươi đi chơi đi, ta sẽ không đi.”
Tề Huy xoa đầu Tiểu Ngốc, nói xong liền chuẩn bị đi.
“Anh có chuyện gì a?” Tiểu Ngốc kéo góc áo hắn, không cho hắn đi.
“Việc gấp! Ta đi trước, nhớ kỹ chơi cho hài lòng một chút a! Buổi tối mời ăn lẩu.” Tề Huy nhẹ nhàng vuốt ve tay Tiểu Ngốc, nhìn như một bộ thoải mái, vừa xoay người, sắc mặt liền ảm đạm xuống. Ngực đột nhiên trở nên rất khó chịu, hắn dùng tay đè lại ngực đi nhanh về phía trước, Tiểu Ngốc gọi hắn vài tiếng, hắn rõ ràng nghe thấy được, nhưng tuyệt không nghĩ để ý tới, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này. (sĩ diện, cẩn thận mất vợ đấy anh! = v =)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.