Trong ngực mỗi người đều có một chỗ tối mềm mại, một ngày bị đụng vào, tựa như băng tuyết gặp gỡ hỏa diễm, trong khoảnh khắc liền bị hòa tan. Một câu nói mềm nhẹ, phảng phất như có vô cùng vô tận lực lượng, nơi mềm mại trong tâm kia bị hung hăng va chạm, Tề Huy tự nói trong lòng, nhất định phải hảo hảo yêu thương nam hài trước mắt này.
Hắn tăng thêm lực đạo trong tay, đem Tiểu Ngốc chăm chú ủng vào trong ngực, thiết thực cảm thụ được nhiệt độ cơ thể người trong lòng.
Giờ khắc này, hắn nghĩ chỗ trống trong ngực mấy năm nay rốt cục lấp đầy.
Tiểu Hạ, cảm tạ ngươi.
…
Cái ôm này tới quá đột nhiên, Tiểu Ngốc còn tưởng chính mình đã dẫn ra chuyện của thương tâm của hắn, không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.
Tiểu Ngốc không biết cách an ủi người khác, cậu hoành tay ôm lại đối phương, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, dùng ngôn ngữ ngốc ngốc nói ra biện pháp tối chân thật nhất trong lòng: “Cái kia … Anh đừng khổ sở a. Anh không phải nói tất cả đều là quá khứ sao, vậy để nó trở thành quá khứ đi. Về phần nguyên nhân, tôi không hỏi nữa, anh cũng đừng nghĩ nữa. Có sẹo có tang thương mới có nam nhân vị, ách … Những lời này hình như là nói như vậy? Tóm lại, tóm lại anh đừng thương tâm là được rồi!”
Tề Huy bị cậu chọc cười, nhịn không được hôn mặt cậu một cái, “Cái gì có tang thương mới có vị nam nhân? Nhìn ngươi đem ta làm như một lão nam nhân a, ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-tieu-ngoc-gia-huu-tieu-ngoc/37922/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.