Tông Chính tìm chỗ ngồi xuống, những nhà giàu có ở Trường Nguyệt Loan sống rất gần nhau, cho nên tin tức truyền đi cũng rất nhanh, bất luận là tai nạn giao thông hay là việc ngã lầu ở Hynix của Lâm Miểu Miểu, mọi người hầu hết đều biết, dù trêu đùa nhưng cũng rất chú ý chừng mực, đùa vui đôi ba câu rồi thôi, ai nấy đều quan tâm đến hai vụ án này.
"Bây giờ vẫn chưa có manh mối ư?" Đỗ Thiếu Khiêm hỏi.
Tông Chính lắc đầu, không nói tiếp, rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện này, Đỗ Thiếu Khiêm cũng biết điều nói sang chuyện khác, bây giờ anh cũng không lo lắng quan hệ giữa Tông Chính và Lâm Miểu Miểu nữa, tục ngữ có câu 'hoạn nạn thấy chân tình', tuy rằng còn chưa gặp Lâm Miểu Miểu, nhưng thấy trong khoảng thời gian này Tông Chính lo lắng cho Lâm Miểu Miểu nhiều như vậy, thì chắc chắn không sai.
Tông Chính ngồi một lúc, ngó ngó về phía phòng thay đồ, Lâm Miểu Miểu đi lâu như vậy còn chưa quay lại, anh đứng ngồi không yên, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu còn đang bận bôi phấn lên người, cô nhìn từ cổ đến bả vai trong gương, còn có vết hồng trên đùi, nhìn thấy mà bực, trước khi đến đây cô lại không nghĩ tới điều này, vừa rồi thay quần áo mới tìm nữ phục vụ mượn một hộp phấn, cố gắng che hết những dấu hôn tuyên bố chủ quyền của Tông Chính.
Vừa nhận được điện thoại của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu đã tức giận oán trách, Tông Chính nghe vậy cười vô cùng đắc ý: "Che thì được cái gì chứ."
Lâm Miểu Miểu bực mình cúp điện thoại, tiếp tục thoa phấn lên người, đợi thấy ổn rồi mới hậm hực mà ra khỏi phòng thay đồ. Tông Chính xa xa nhìn thấy Lâm Miểu Miểu, liền đứng dậy đi về phía cô.
Anh nhìn từ trên xuống dưới, cười xấu xa. Lâm Miểu Miểu trừng mắt nhìn anh, cô không ngại phối hợp với anh, nhưng đó là khi hai người ở một mình với nhau, ở trước mặt mọi người, cô không có thói quen phô trương để dấu hôn khắp người mà mặc đồ bơi, dù rằng bộ đồ bơi này giống một cái cái váy dáng ngắn, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Tông Chính đưa tay kéo cô ra chỗ lúc trước, ánh mắt mọi người đều rất ý vị, vô cùng tò mò với người có danh hiệu vô địch thế giới, lại trải qua hai lần mưu sát trong một tháng, Lâm Miểu Miểu, Tông Chính lạnh lùng lườm tất cả, ấy vậy mà mọi người ngược lại còn cười vui vẻ, nhịn mấy giây, Cố Khải liền bắt đầu nói móc, bây giờ anh cũng xem như có tiếng nói, ngày trước anh không ít lần bị bọn họ giễu cợt.
"Em dâu, nhà em bây giờ ai làm chủ thế? Đã hơn nửa tháng nay anh em bọn anh chẳng ai thấy bóng dáng cậu ta đâu!"
Lâm Miểu Miểu nhìn sang Tông Chính, người nào đó còn nhướng mày với cô, cô hậm hực nghĩ, từ sau vụ khách sạn Hynix, Tông Chính lấy câu nói "Sau này cái gì cũng nghe anh" của cô làm lệnh, gọi đến gọi đi mà chẳng biết ngượng, mặc dù cô rất muốn báo thù, cho Tông Chính mất mặt, nhưng nghĩ lại, sao cô có thể làm anh xấu hổ được chứ.
Cô giận dỗi trả lời: "Là Tông Chính làm chủ." Dù rằng đây là sự thật.
Cố Khải: "......ây, em dâu, em không cảm thấy có đôi lúc Tông Chính rất xấu tính à? Nhất định không được nhượng bộ!"
Lâm Miểu Miểu ở trong lòng đồng ý gật đầu, cô im lặng mấy giây, vẻ mặt lại oán giận. Mặc dù anh xấu tính, nhưng thực ra anh đối xử với cô rất tốt.
Những người này mặc dù không phải toàn những người tinh anh, nhưng cũng không phải hạng bình thường, nhìn biểu cảm không che giấu này của Lâm Miểu Miểu, liền cảm thấy cô không phải nữ bá vương như bọn anh tưởng tượng, hoàn toàn chỉ là một cô vợ nhỏ bị bắt nạt mà thôi.
Cố Khải ho nhẹ một tiếng, ló đầu ra, nện một quyền lên vai Tông Chính: "Cậu giỏi thật! Có bí quyết gì đấy?"
Tông Chính khinh thường liếc nhìn anh, không nể mặt đáp: "Cậu ấy à, không được đâu!"
Cố Khải bắt đầu xắn tay áo ngay tại chỗ.
Khi đó Lâm Miểu Miểu còn tưởng hai người định đánh nhau. Nhưng mà nhìn khắp một lượt, những người bên cạnh đều thản nhiên như không.
Một giây sau, Cố Khải lấy mấy con xúc xắc trên mặt bàn gào lên muốn phân cao thấp.
Lâm Miểu Miểu: "......"
Cô còn đang bất ngờ, Tông Chính đã nắm tay cô, bảo cô giúp gieo xúc xắc, Cố Khải cũng là người có vợ, hiển nhiên không chịu yếu thế, cũng vội vàng gọi bà xã của mình sang, Tông Chính tiện đó giới thiệu vợ của Cố Khải - Tiêu Tiêu, Lâm Miểu Miểu nhìn theo ánh mắt của anh, đi cùng Tiêu Tiêu còn có Trương Vi, Tông Nhan, và mấy cô gái khác.
Lâm Miểu Miểu tiếp tục nhìn, mới phát hiện còn mấy người quen, ví dụ như Phó Thuần - người gặp một lần ở trường đua, và mấy cô gái cô gặp hôm đi xem triển lãm tranh cùng Lý Trân, ngay cả Lý Minh cũng tới, tiệc hồ bơi của Đỗ Thiếu Khiêm gần như tập hợp hết đám con cháu nhà có quyền thế ở thành phố Z.
Lý Minh mới từ trong bể bơi lên, cả người dính nước, ngẩng đầu vừa vặn nhìn sang phía Lâm Miểu Miểu sau đó cười chào hỏi, cơ bắp trên người anh nổi rõ, da thịt nhẵn nhụi, có cảm giác mạnh mẽ hơn lúc mặc quần áo.
Lâm Miểu Miểu cũng cười xem như chào đáp lại, Tiêu Tiêu dẫn theo mấy cô gái đi đến chơi xúc xắc, trò chơi rất đơn giản, thua thì uống rượu, Lâm Miểu Miểu phụ trách gieo xúc xắc, Tông Chính chịu trách nhiệm uống rượu, sau khi Tông Chính uống liền sáu, bảy ly liền nói chắc nịch với Lâm Miểu Miểu: "Gần đây em đúng là xúi quẩy, có gieo xúc xắc mà cũng không thắng được một lần."
Lâm Miểu Miểu đặt xúc xắc trước mặt anh: "Vậy tự anh gieo đi."
Sau đó ván này Tông Chính thắng, anh đắc ý nói vào tai Lâm Miểu Miểu: "Không sao, không sao, anh chia vận may cho em."
Với việc anh chẳng e dè chút nào trước mặt mọi người, Lâm Miểu Miểu thật không biết nói gì, ngoài mặt bình thản ung dung, nhưng mà ánh mắt vẫn không được tự nhiên nhìn quanh, vừa lúc nhìn sang Trương Vi, vẻ mặt của cô ta hết sức phức tạp, còn có vẻ gì đó châm chọc.
Lâm Miểu Miểu cũng là phụ nữ, đối với sinh vật có tên bạn gái trước này, không thể nói là ghét nhưng cũng không thể thích, vả lại cô lờ mờ cảm giác được đối phương cũng chẳng muốn thấy cô, kiểu này cô đều sẽ tự động xếp vào loại "không thèm để ý".
Cô nhìn thoáng qua rồi thôi, Tông Chính vẫn nắm tay cô gieo xúc xắc, tính "chia" vận may cho cô. Chơi thêm mấy vòng lại đổi sang chơi bài, Lâm Miểu Miểu không biết chơi, cô chỉ phụ trách cầm bài, còn Tông Chính chơi, mặc dù hai người ngồi rất gần, nhưng chơi vẫn không tiện, Tông Chính đứng lên ôm Lâm Miểu Miểu sang ngồi trên đầu gối mình, Lâm Miểu Miểu ngọ ngoạy, vẻ mặt ngẩn ra trong giây lát không biết làm sao, bị Tông Chính ôm lên đầu gối.
Lập tức có người nhìn sang: "Tông Chính, cậu có nhân tính hay không, ôm ôm ấp ấp ngay trước mặt mọi người, cậu có nghĩ đến tâm trạng của những người độc thân như chúng tôi không hả?"
Tông Chính không thèm để ý giúp Lâm Miểu Miểu xếp lại bài trong tay, "Ở đây nhiều phụ nữ lắm, cậu tùy tiện đi tìm một cô là có thể ôm rồi."
Lâm Miểu Miểu bình tĩnh nhìn bài trong tay, đột nhiên cảm thấy bị liệt cơ mặt thật là tốt.
Sau khi Tông Chính ôm cô, chưa qua một phút đã hắt hơi một cái, anh chán ghét hỏi: "Trên người em bôi thứ gì đấy?"
Cô oán giận trừng anh, anh còn có mặt mũi mà hỏi, biết rõ hôm nay phải mặc đồ bơi, thế mà tối qua còn để lại trên người cô nhiều vết tích như vậy, chắc chắn là anh cố ý.
Ngồi thêm một lúc, Lâm Miểu Miểu đứng dậy đi phòng rửa tay, trên đường lại gặp Phó Thuần, Phó Thuần cũng nghe nói chuyện gần đây của cô, quan tâm hỏi mấy câu, đột nhiên muốn nói lại thôi, Lâm Miểu Miểu và cô cũng không quen thân lắm, cho nên sẽ không chủ động hỏi, hai người cùng đi đến phòng rửa tay xong cùng đi một vòng hồ bơi trở lại, Phó Thuần vẫn giữ dáng vẻ xoắn xuýt, Lâm Miểu Miểu thấy vậy cũng khó xử nên chủ động hỏi: "Cô có chuyện muốn nói với tôi? Hay là có khó khăn gì?"
Lâm Miểu Miểu cảm thấy trước đây mình không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thích giúp người khác, nhưng mà trong khoảng thời gian gần đây tâm tình thay đổi, ngay cả tính cách cũng cởi mở hơn.
"Tôi......" Phó Thuần ngẩng đầu lên nhìn cô, lại càng khó để nói, trước mặt có một nữ phục vụ đi đến, Phó Thuần tránh sang một bên, vốn tư tưởng không tập trung, cô bước sang cũng không chú ý dưới chân, cơ thể bỗng trượt sang bên cạnh.
Hai người đang đi dọc bể bơi, Phó Thuần sắp ngã vào trong bể, Lâm Miểu Miểu theo phản xạ kéo lại, nhưng mà vì mặt đất có nước, cô vừa kéo chân cũng trượt theo, người không kéo được lại còn ngã theo vào trong nước.
"Bùm bùm" hai tiếng liên tiếp, nước bắn tung tóe, khu bể nước sâu lập tức truyền đến tiếng ồn ào.
Tông Chính nghe tiếng cũng nhìn sang, nhìn thấy Lý Minh nhảy xuống, một người phụ nữ tóc dài đang ngoi lên khỏi mặt nước, không tới mấy phút Lý Minh cũng ngoi lên, hình như vớt một người khác cũng rơi xuống nước.
Đỗ Thiếu Khiêm đưa bài trong tay cho người bên cạnh, sờ sờ cằm đứng dậy trêu chọc một câu, "Ái chà, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân!" Anh chào mọi người, chuẩn bị đi về phía đó xử lý chuyện.
Tông Chính nhếch môi dưới, đang định thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy người Lý Minh ôm trong ngực, áo tắm sao mà nhìn quen quen, sau đó là đôi chân lên khỏi mặt nước, xuất hiện trong tầm mắt của Tông Chính.
Vẻ mặt Tông Chính sững lại, đột ngột đứng lên, không suy nghĩ gì chạy về khu bể nước sâu.
Sau khi Lâm Miểu Miểu được đỡ lên bờ không ngừng ho khan, Phó Thuần biết bơi đã lên bờ trước, nhận lấy khăn lông người bên cạnh đưa tới lau qua loa liền đi tới hỏi tình hình của Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu cũng rất buồn bực, người bên cạnh đột nhiên ngã, cô kéo người theo phản xạ, kết quả người không giữ được, mình còn ngã vào theo, mà cô còn là một người không biết bơi, ở trong nước vùng vẫy lúc lâu, uống no nước, cô nhận khăn lông Phó Thuần đưa tới, vừa ho khan vừa lau nước trong tai, còn chưa kịp nói cám ơn với Lý Minh, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng của Tông Chính, ngay sau đó cô rơi vào trong lòng anh.
"Em sao thế này?"
Lâm Miểu Miểu ho khan vài tiếng, trong lỗ tai có nước, cô ngây ra một lúc mới phản ứng được.
Đỗ Thiếu Khiêm cũng ở bên lo lắng hỏi một câu 'có sao không?'
Tông Chính cầm khăn lông lớn, vội vã lau nước trên tóc, trên người cho Lâm Miểu Miểu, anh cúi xuống bế cô lên đặt xuống ghế, Lâm Miểu Miểu mông vừa chạm ghế, Tông Chính đã bắt đầu nổi giận: "Em đi đường không có mắt sao? Đi rửa tay cũng có thể ngã vào trong bể bơi được!......"
Lâm Miểu Miểu im lặng nhìn anh, không phải cô muốn ngã xuống nước, cô suy nghĩ gần đây mình thật xui, có phải nên làm theo cách của Khưu Thục Thanh, đi thắp hương cúng bái thần Phật hay không?
Tông Chính nhìn thấy ánh mắt ủ ê của cô, những lời còn lại như bị chặn trong cuống họng, anh hừ lạnh một tiếng không mắng cô nữa, nhưng giọng điệu cũng không tốt tẹo nào: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Lâm Miểu Miểu đang nghiêng đầu muốn đổ nước trong lỗ tai, nghe vậy lắc đầu, Tông Chính rất ít khi thấy cô có dáng vẻ đáng yêu như vậy, mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Lâm Miểu Miểu lau xong tóc mới nhớ còn chưa cảm ơn Lý Minh, vội vàng tìm bóng dáng Lý Minh trong đám đông, sau khi Tông Chính đi đến, Lý Minh bị chen sang một bên, sau đó hoàn toàn trở thành người đi đường, Trương Vi từ trong đám đông đi tới, đứng bên cạnh anh, vuốt nhẹ mái tóc cười yếu ớt, hơn mười giây sau mới lẩm bẩm nói: "Lâm Thế Quần có 25% cổ phần tập đoàn Lâm thị, mấy ngày nay còn giữ thêm 2%, nghe đâu tất cả sẽ để lại cho Lâm Miểu Miểu, bản thân Lâm Miểu Miểu không có khả năng kinh doanh, Lâm Thế Quần chỉ có thể tìm con rể tốt, cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tông Lâm là do Lâm Thế Quần thúc đẩy mà thành......"
Trương Vi quay sang nhìn Lý Minh, "Nếu như cuộc hôn nhân này không thành, cậu Lý cũng còn cơ hội đó."
Lý Minh cười nhạt, nhìn Lâm Miểu Miểu đỉnh đầu đang quấn khăn lông, không nói tiếp.
Thấy Lý Minh không nói gì, Trương Vi cười khẽ một tiếng, "Lần trước không phải chúng ta phối hợp rất tốt sao, bây giờ anh muốn từ bỏ có phải vì không muốn bị cuốn vào trong cuộc tranh chấp của Lâm gia hay không?"
Lý Minh nhìn cô, hỏi: "Là cô không cam tâm hay là vẫn còn yêu Tông Chính? Tôi quả thực đã thử một lần, nhưng cách nghĩ của tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ muốn xem quan hệ của bọn họ thế nào mà thôi."
Giọng của anh có ý khuyên giải: "Buông bỏ đi, những gì đã qua hà tất phải giữ mãi, không bỏ xuống được quá khứ không phải lựa chọn của một người thông minh."
Trương Vi im lặng, lựa chọn của một người luôn bị đặt giữa lý trí và tình cảm, người thông minh sẽ đi theo lý trí, người ngốc nghếch sẽ vâng theo tình cảm, cô nhìn về hai người phía xa xa, vẻ mặt ủ ê.
Trương Vi không nói, Lý Minh cũng không phải người tận tình, khuyên một câu cũng không nhiều lời nữa, một lúc sau Lâm Miểu Miểu và Tông Chính cùng đi tới, chân thành nói với anh tiếng cảm ơn, chờ sau khi Lâm Miểu Miểu nói xong, Tông Chính cũng nói thêm một câu, "Cảm ơn."
Ánh mắt của Lý Minh nhìn đến vết hồng rõ ràng trước ngực và trên vai Lâm Miểu Miểu, cười nói, "Tôi và Miểu Miểu là bạn bè, nói cảm ơn thì xa lạ quá."
Ánh mắt của Trương Vi cũng nhìn lên trên người Lâm Miểu Miểu, Tông Chính giống như tuyên bố chủ quyền giữ thắt lưng Lâm Miểu Miểu, trên mặt Lâm Miểu Miểu mang theo nụ cười nhẹ, cô hơi hốt hoảng nghĩ, thực ra cô cũng không có khó chịu, không đau đớn, không cam lòng như trong tưởng tượng.
Lâm Miểu Miểu nói cảm ơn xong, liền bị Tông Chính kéo đi, bởi vì cô bất ngờ rơi xuống nước, Tông Chính liền bảo về nhà, lúc cô đến phòng thay đồ thay quần áo, mới phát hiện phấn trên người mình đã trôi đi hết vì ngâm lâu trong bể bơi và bị Tông Chính dùng khăn lông chà xát, vết hồng trên cổ, bả vai và trước ngực vô cùng rõ, trong nháy mắt khuôn mặt Lâm Miểu Miểu nóng rực, vừa rồi hình như rất nhiều người......, khó trách ánh mắt bọn họ nhìn cô và Tông Chính lại mờ ám như vậy.
Lâm Miểu Miểu thay quần áo, nhất thời rầu rĩ không thôi, trên ngực phải của cô có mấy dấu ngón tay nổi bật, chắc là lúc Lý Minh kéo cô từ trong nước lên vô ý để lại.
Cái này là muốn cho Tông Chính thấy......
Lâm Miểu Miểu buồn bực thở dài, cảm thấy gần đây mình thực sự rất xui xẻo, thay quần áo xong đi ra, Tông Chính đã đợi cô bên ngoài được một lúc, sắc mặt của anh có chút khó coi, lúc lái xe anh nói: "Ở đây anh cũng có biệt thự, ngày mai anh dạy em bơi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]