Lâm Miểu Miểu kiểm tra xong, Tông Chính đang nói chuyện cùng bác sĩ, cửa gõ mấy tiếng, Vương Cường đẩy cửa đi vào, thông báo với Tông Chính cảnh sát đã đến.
Viên cảnh sát tới không phải ai xa lạ, chính là Vương Húc người lần trước phụ trách vụ án của Lâm Miểu Miểu, Vương Húc mang theo một nữ cảnh sát đến làm bản tường trình cho cô, cô nhìn về phía Tông Chính, Tông Chính khẽ gật đầu, cô miêu tả cặn kẽ chuyện đã xảy ra, cô cho là mình miêu tả rất rõ ràng, nhưng trên thực tế đội trưởng đội hình sự Vương Húc vẫn cảm thấy quá sơ sài.
Trước khi Vương Húc tới, đã nắm được sơ qua sự việc từ camera của khách sạn, người của Tông Chính ở lại Hynix và chỗ nhân viên quản lý tầng 12, có thể xác nhận lúc đó phòng 1201 không có người, tấm cửa sổ bung ra có vết cắt kim loại rất rõ, cho nên có thể kết luận là có người cố ý tạo ra sự cố này.
"Bà Tông, bà xác nhận lúc đó cửa sổ rất chắc chắn đúng không?"
Lâm Miểu Miểu gật đầu khẳng định: "Bởi vì mọi chuyện hơi kỳ lạ, cho nên tôi cũng rất thận trọng, lúc đó đã thử đẩy thật mạnh, thấy rất chắc chắn mới dám đi lấy văn kiện ngoài cửa sổ."
Vương Húc suy nghĩ một lúc, nhanh chóng hỏi: "Bà Tông, bà đẩy cửa sổ là đẩy từ trong ra ngoài đúng không?"
Lâm Miểu Miểu lại lần nữa gật đầu. Vương Húc nhận những bức ảnh chụp hiện trường xảy ra tai nạn từ nữ cảnh sát bên cạnh, lật tới bức ảnh cửa sổ, Tông Chính cũng xem, Vương Húc nhìn hai cái lỗ nhỏ trên khung cửa sổ tróc ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vã bảo nữ cảnh sát thông báo với đồng nghiệp ở khách sạn Hynix, lấy tấm cửa sổ rơi xuống từ phòng 1201 làm chứng cứ.
Vì cửa sổ lúc đó rơi vỡ vụn trước cửa khách sạn, lo lắng đến vấn đề an toàn, khách sạn đã cho dọn dẹp ngay lập tức, điều này làm cho Vương Húc và những người cảnh sát khác bỏ quên tấm cửa sổ này.
Sau khi Vương Húc phân phó xong, lại quay sang hỏi Lâm Miểu Miểu, tình tiết lúc cửa sổ bung ra, đến bây giờ Lâm Miểu Miểu cũng chưa hiểu được, cửa sổ bong ra như thế nào, cô đâu phải kẻ ngốc, biết việc làm này rất nguy hiểm, trước lúc cô nằm đè lên lấy cái túi, đã thử đi thử lại nhiều lần, biết chắc an toàn mới dám làm. Những vấn đề Vương Húc hỏi, cô suy nghĩ thật kỹ, tâm trạng rối mù: "Khi tôi đè lên khung cửa sổ, hình như có nghe thấy hai tiếng vang rất nhẹ."
Vương Húc giật mình, lại bảo Lâm Miểu Miểu làm mẫu động tác, lần này không chỉ Vương Húc - một người cảnh sát kinh nghiệm phong phú, mà ngay cả một người ngoài ngành như Tông Chính cũng nhìn ra sự mờ ám.
Điện thoại của Vương Húc vang lên, sau khi nghe điện thoại xong, sắc mặt của anh sa sầm: "Khi tấm cửa sổ rơi xuống chỉ còn lại khung cửa biến dạng, lúc tôi bảo đồng nghiệp đi tìm, khung cửa đã không thấy đâu rồi."
Tông Chính nhíu mày, tai nạn lần này của Lâm Miểu Miểu đến quá đột ngột, hình như chỉ là một kế hoạch tạm thời, nếu như kẻ đứng đằng sau vụ lần này và vụ tai nạn lần trước là cùng một người, vậy quả thực không giống phong cách của người đó, trong vụ tai nạn lần trước có thể thấy, kẻ đứng đằng sau vô cùng cẩn thận, không hề để lại một chút sơ hở cũng như chứng cứ nào, nếu không phải vợ chồng Trần Khắc lần đó ăn nói thành khẩn, Tông Chính và Lâm Thế Quần cũng không dám tin, mình đa nghi hay thật sự có một người như vậy.
Nhưng chuyện khách sạn Hynix, lại có vẻ hơi hấp tấp, mặc dù cũng không để lại bằng chứng, sạch sẽ đến mức chỉ có dấu vân tay của một mình Lâm Miểu Miểu, nhưng rõ ràng có rất nhiều chỗ sơ hở, chẳng hạn như hai số điện thoại kia, rồi người phụ nữ thần bí kia, đây rõ ràng là sự cố do người gây ra.
Anh nghĩ ngẫm một lúc, đột nhiên hỏi đến phạm nhân của vụ tai nạn lần trước, Tông Chính vừa hỏi xong, điện thoại của Vương Húc liền vang lên. Thông tin trong điện thoại hình như khiến anh vô cùng kinh hãi, hoảng hốt kêu lên: "Chết rồi? Chết như thế nào?"
Tông Chính nghe được hai câu không đầu không đuôi, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm xấu. Vương Húc cúp điện thoại, rất nhanh đã chứng minh dự cảm của anh.
Sắc mặt anh ta không được tốt nhìn về phía Tông Chính: "Phạm nhân của vụ lần trước vừa mới dùng thuốc độc tự sát trong tù." Anh ngừng lại mấy giây, ánh mắt như bừng tỉnh, tức giận mắng một câu, sau đó liền cùng nữ cảnh sát vội vội vàng vàng chạy đi gặp phạm nhân uống thuốc độc tự sát kia.
Lâm Miểu Miểu chẳng hiểu gì về cuộc đối thoại sau đó của Tông Chính và Vương Húc, Tông Chính vừa hỏi phạm nhân của vụ tai nạn giao thông, ngay sau đó Vương Húc liền nhận được điện thoại nói phạm nhân tự sát, mới gặp tai nạn giao thông, hơn một tiếng trước còn trải qua chuyện ngoài ý muốn do người gài bẫy, vừa rồi lại nghe thấy một phạm nhân tử vong, Lâm Miểu Miểu cả người lạnh toát, không phải do sợ hãi, mà chỉ là cảm thấy trong lòng có cảm giác lạnh lẽo.
Cô im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Chuyện này rốt cục là thế nào?"
Tông Chính cũng đang rất chán nản vì đã không nghĩ tới người trong tù sớm hơn, nghe thấy cô hỏi vậy thì từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, những chuyện này anh vốn không muốn nói tỉ mỉ cho Lâm Miểu Miểu, nhưng bởi vì sự cố ở khách sạn Hynix, cảm thấy cần thiết phải cho Lâm Miểu Miểu biết, kẻ muốn hại cô, rốt cuộc là người như thế nào, như vậy cô mới có thể không cả gan làm loạn như thế nữa.
"Lần trước anh đã nói với em, nếu như vụ tai nạn giao thông là có người sắp đặt, thì người này hành động rất cẩn thận, kế hoạch cũng hết sức chu đáo chặt chẽ, không có chứng cứ, cũng chẳng có chỗ sơ hở."
Lâm Miểu Miểu gật đầu, khi đó cô nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt, vụ tai nạn bề ngoài có vẻ như một sự trùng hợp, mà cô thì xui xẻo gặp phải.
"Nhưng chuyện ở khách sạn Hynix, có phần không giống."
Anh lấy kinh nghiệm và tư duy của mình xâu chuỗi tất cả sự kiện lại với nhau, những chuyện trên có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng những vấn đề này bây giờ phần lớn đều có thể giải được, với sự cẩn thận của kẻ đứng đằng sau, camera giám sát của bệnh viện làm sao có thể quay rõ người phụ nữ kia được? Người phụ nữ kia luôn không bị quay chính diện, chứng tỏ bà ta biết rõ vị trí của camera, đã biết nhưng vẫn xuất hiện nhiều lần trong đó, dường như cố ý để lộ hành tung của mình, lý do duy nhất có thể là, đối phương cố tình muốn cho bọn họ biết, người muốn gặp Lâm Miểu Miểu là phụ nữ, mục đích như vậy chỉ có một: Làm giảm sự đề phòng của bọn họ.
Bản lĩnh của Lâm Miểu Miểu không cần phải nói, nếu đối phương chỉ là một phụ nữ bình thường, tự nhiên sẽ khiến cho người khác lơi lỏng cảnh giác.
Sau đó hẹn gặp ba lần liên tiếp, bây giờ Tông Chính có thể khẳng định, dù là bệnh viện hay quảng trường, dù Lâm Miểu Miểu đi một mình, đối phương cũng sẽ tìm cớ khác, mục đích là đổi địa điểm sang khách sạn Hynix, mục đích làm như vậy, cũng rất dễ đoán, làm tiêu hao tinh thần, sự kiên nhẫn, giảm sự đề phòng của mọi người, đến khi Lâm Miểu Miểu sơ ý, rơi vào trong bẫy đối phương đã dày công thiết kế.
"Mặc dù tính toán rất khéo, cũng tính chuẩn được hành động của em......" Đón nét mặt nghi ngờ của Lâm Miểu Miểu, Tông Chính đơn giản nói lên cách nhìn của mình, "Tấm cửa sổ đó chắc đã bị người khác chạm vào, giống như cài một cơ quan, người bình thường đều sẽ đẩy từ trong ra ngoài xem có chắc chắn không, nhưng nếu như em đè lên khung cửa sổ, sẽ khởi động cơ quan, khiến cho điểm cố định của cửa sổ bung ra."
"Lần này, hành động của kẻ này có phần vội vàng, hình như muốn nhanh chóng xử lý em, tất nhiên sẽ để lại sơ hở. Vì vụ tai nạn giao thông hắn ta tiến hành vô cùng hoàn mỹ, lại có thể đổ tội cho Lục Bình, cho nên hắn giữ lại phạm nhân kia, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi."
Anh ngừng lại một lúc, chờ sau khi Lâm Miểu Miểu tiêu hóa hết những lời này mới nói tiếp: "Không đến một tháng, một lần xảy ra tai nạn giao thông, một lần ngã lầu ngoài ý muốn, đến một tên đần độn cũng có thể đoán được tai nạn giao thông lần trước có thể không phải là chuyện ngoài ý muốn, phạm nhân kia liền trở thành chỗ sơ hở lớn nhất của hắn, em cảm thấy người đứng đằng sau còn có thể giữ lại tên đó không?"
Qua giải thích một hồi của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu cũng gật đầu. Đúng như anh nói, không đến một tháng đã xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn, cân nhắc đến thân phận của cô, dù là Tông gia hay Lâm Thế Quần, cũng không hề dễ dàng chút nào, cứ như vậy, vụ tai nạn giao thông hoàn mỹ ngược lại trở thành cánh cửa đột phá.
"Kế hoạch ban đầu của người kia chắc là tiến hành từ từ, cái này cũng rất phù hợp với tính cách cẩn thận của hắn, nhưng cũng có thể đã xảy ra chuyện gì đó, mới dẫn đến sự việc ở khách sạn Hynix."
"Sẽ có chuyện gì đây?" Lâm Miểu Miểu không kềm chế được hỏi lên ý nghĩ trong lòng.
Vẻ mặt bình tĩnh một buổi chiều của Tông Chính rốt cục cũng nở một nụ cười, dịu dàng xoa đầu cô: "Hoặc là chuyện của anh, hoặc là em, em tự suy nghĩ đi, sắp tới có chuyện gì không."
Lâm Miểu Miểu mờ mịt lắc đầu, cô có thể có chuyện gì.
Tông Chính không vui mắng "Đồ ngốc", sau đó nói ra đáp án: "Em sắp kết hôn với anh đó."
Lâm Miểu Miểu trịnh trọng sửa đúng: "Chúng ta đã kết hôn hơn một tháng rồi!"
"Anh nói là tuyên bố tin kết hôn, tổ chức hôn lễ." Tông Chính dùng ngón tay chọc chọc đầu của cô, "Trong khoảng thời gian này em phải cẩn thận, anh ở đâu, em cũng phải ở đó, anh lo lắng lắm biết không."
Lâm Miểu Miểu mới vừa nói "nhưng mà", Tông Chính đã xụ mặt xuống, như hổ đói nhìn chằm chằm cô, lật lại nợ cũ: "Em quên mất em đã thề gì rồi phải không?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, "Đã xảy ra chuyện, sau này chuyện gì cũng phải nghe lời anh!"
Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, yếu ớt hỏi: "Vậy lễ cưới còn cần em......"
"Mẹ sẽ làm hết!"
Được rồi, dù sao cô cũng không muốn lo chuyện hôn lễ.
Hai người ở bệnh viện trò chuyện một lúc, lại có người gõ cửa, là Lâm Thế Quần, mặt ông hơi đỏ, thở hổn hển, không biết là vì đến gấp gáp, hay là tức giận, ông nhìn Lâm Miểu Miểu, lại gọi bác sĩ làm kiểm tra cho cô hỏi tình hình, nét mặt mới thả lỏng, sau đó gọi Tông Chính ra nói gì đó.
Khi Tông Chính quay lại, Lâm Miểu Miểu ngó nhìn phía sau anh, chần chừ hỏi: "Ông ấy đâu rồi?"
Tông Chính đương nhiên biết người Lâm Miểu Miểu hỏi là ai, thở dài nói: "Hình như có việc gấp, đi trước rồi."
Lâm Miểu Miểu chỉ "ờ" một tiếng, phải đi ít nhất cũng nên nói một tiếng chứ, trong lòng cô rối rắm, Tông Chính nhìn ánh mắt phức tạp của cô nói, "Ông nói không còn mặt mũi gặp em, cho nên đã đi trước."
Lâm Miểu Miểu có hơi bất ngờ, cô luôn cảm thấy từ đêm hôm đó Lâm Thế Quần thay đổi rất nhiều, dường như bỗng nhiên nghĩ thông suốt, tâm trạng của cô cũng có chút phức tạp, mặc dù cô tự nói với mình không nên xa xỉ coi ông ta là người thân duy nhất của mình, nhưng trên thực tế, cô cũng muốn một ngày nào đó ông đột nhiên tỉnh ngộ, đối xử với cô như đối với Lâm Tư.
Kinh động đến cảnh sát, chuyện này cũng không thể nào giữ bí mật, không bao lâu Lâm Miểu Miểu đã nhận được điện thoại của Lý Trân, gọi cô và Tông Chính về Thiên Hà Viên, Khưu Thục Thanh kịch liệt yêu cầu Lâm Miểu Miểu chuyển đến Thiên Hà Viên, sau đó còn mắng Tông Chính một trận té tát, Lâm Miểu Miểu đứng bên cạnh nghĩ, cô bị Tông Chính mắng, Tông Chính bị Khưu Thục Thanh mắng, nhìn khuôn mặt đen kịt của Tông Chính, cô thế nào lại muốn cười trên nỗi đau của người khác chứ.
Cái này không đúng! Nhất định là cô bị Tông Chính làm hư rồi!
Chuyện ở khách sạn Hynix đã kết thúc, nhưng sự việc chưa thật sự kết thúc, Tông Chính mở xem một quyển tư liệu đóng sách đặt trên bàn làm việc, bên trong là tất cả tư liệu về cuộc đời của mọi thành viên trong nhà họ Lâm, từ người ông Lâm Ngạn, cha của Lâm Miểu Miểu - Lâm Thế Quần, đến Cố Dung, Lâm Thế Vân, cùng với chồng Lâm Thế Vân - Diệp Đạo, thậm chí cả Diệp Ninh cũng có.
Quyển tư liệu này Tông Chính đã xem hai lần, cũng chẳng phát hiện có gì đặc biệt, nhưng anh vẫn cho rằng, hung thủ thật sự nhất định ở trong này, hoặc là có quan hệ không đơn giản với người trong đó, Cố Dung tất nhiên là đối tượng đầu tiên anh nghi ngờ, anh xem rất kỹ, trừ chuyện xảy ra ở nước Y hơn mười năm trước, bà ta cũng không có gì đáng nghi, Tông Chính nhắc nhở bản thân không nên nhận định ý nghĩ ban đầu, kẻ đứng đằng sau rất thích vu oan giá họa, suy nghĩ một hồi, anh cầm điện thoại gọi hẹn Diệp Ninh ăn cơm trưa.
Người nghe điện thoại là thư ký của Diệp Ninh, mấy ngày trước Diệp Ninh đã rời khỏi thành phố Z, đi công tác ở một đảo quốc ở Đông Nam Á.
Nghiệp vụ kinh doanh chính của Diệp gia là dàn khoan trên biển, cho nên thường xuyên phải đến khu vực vùng duyên hải, Tông Chính sau khi gọi điện thoại, nghĩ lại bèn chuyển sang hẹn Lâm Thế Quần đi ăn cơm, quan hệ rắc rối phức tạp của Lâm gia, Lâm Thế Quần chính là nguồn cơn của mọi việc, bây giờ bỗng nhiên anh rất có hứng thú với đám cưới của Lâm Thế Quần và Cố Dung.
Ở trong bệnh viện, lời dặn dò sau cùng của Lâm Thế Quần là muốn anh phải bảo vệ Lâm Miểu Miểu, những việc này ông sẽ xử lý, sau chuyện đó Tông Chính luôn cảm thấy ông chắc đã biết gì đó. Lâm Thế Quần lấy lý do công việc, từ chối cuộc hẹn.
Tông Chính cúp điện thoại, ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn, người nhà họ Lâm chính là như vậy, Cố Dung ghét Lâm Miểu Miểu không có gì phải nghi ngờ, vì lúc còn nhỏ Diệp Ninh bị đánh, cùng với nguyên nhân Cố Dung, hoặc còn có thể vì quyền thừa kế, Lâm Thế Vân cũng vô cùng ghét Lâm Miểu Miểu, mà Diệp Ninh và Lâm Miểu Miểu cùng là người thừa kế đời thứ ba, trong lúc qua lại cũng có thể có một chút tranh chấp lợi ích, Diệp Đạo là cha, vì con trai chắc là cũng không có cảm tình gì với Lâm Miểu Miểu.
Còn về Lục Ngạn, người sáng lập tập đoàn Lâm thị, Tông Chính chưa bao giờ dám xem thường, ông là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, từ lâu đã không hỏi tới chuyện của tập đoàn, cả ngày tu tâm dưỡng tính, theo ngoài mặt mà nói, dường như không có hiềm nghi gì, nhưng Tông Chính cũng không dám lơi lỏng cảnh giác, bề ngoài nhìn như không có, nhưng có thể do anh không biết mà thôi.
Người còn lại cuối cùng là cha của Lâm Miểu Miểu - Lâm Thế Quần, có lẽ trong mấy người nhà họ Lâm, ông là người có hiềm nghi ít nhất, trước đây Lâm Thế Quần còn bàn bạc cùng anh, nhưng hiện tại Lâm Thế Quần đối với chuyện này, một chữ cũng không đề cập tới.
Sau vụ ở khách sạn Hynix, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình như biến thành vật báu, nếu như cô muốn một mình ra ngoài thế nào cũng huy động nhân lực, giống như lãnh đạo quốc gia vậy, từ trước đến giờ cô không thích gây phiền phức cho người khác, cho nên chẳng muốn ra khỏi nhà nữa, có ra ngoài cũng chỉ là đi loanh quanh Thiên Hà Viên.
Sa Lâm thấy Lâm Miểu Miểu như vậy, đâu thể cả ngày chỉ ở 3 nơi: hoa viên Thế Kỷ, tháp đồng hồ, Thiên Hà Viên cơ chứ, ở cùng Lâm Miểu Miểu được một ngày, sau đó cô đã cả ngày đi sớm về trễ, sau đó ngày nào cũng cõng túi du lịch, tuyên bố với Lâm Miểu Miểu mình phải đi thăm thú hết vùng xung quanh, cứ thế là đi.
Lâm Miểu Miểu cảm giác rất áy náy, bây giờ Tông Chính quản rất nghiêm, cô gọi Sa Lâm đến thành phố Z, cô lại không thể đưa Sa Lâm đi chơi khắp nơi.
Qua chừng mười ngày, chuyện khách sạn Hynix đến bây giờ vẫn chưa tra ra được thông tin gì, Lâm Miểu Miểu cũng từng hỏi, một là lo lắng Tông Chính lôi chuyện cũ, hai là lo lắng Tông Chính cảm thấy áy náy, ngày đó sau khi gặp chuyện không may, ở Thiên Hà Viên sau khi Khưu Thục Thanh mắng Tông Chính xong, đêm hôm đó Tông Chính luôn một mực yên lặng, lúc hai người một mình ở chung, anh ôm cô nói xin lỗi rất nhiều lần.
Thực ra chuyện này không liên quan gì đến anh, ngược lại anh một mực muốn ngăn cản cô mạo hiểm, cô biết ở nơi mà cô không biết, anh vẫn luôn bận bịu, Sa Lâm ngoại trừ cảm thấy vô vị, nguyên nhân phần lớn là không chịu nổi hai người không có chuyện gì đã cứ dính lấy nhau, mới đi thăm thú khắp thành phố Z.
Gần đây Tông Chính vô cùng bận, thứ bảy cũng không nghỉ ngơi, buổi tối lúc Lâm Miểu Miểu chuẩn bị đi tắm, mới phát hiện trên bàn ở phòng ngủ để mấy cái túi, cô tiện tay nhìn xem, là bảy, tám bộ đồ bơi của phụ nữ, có hai bộ kiểu bảo thủ, còn lại là mấy bộ hở hang mấy mảnh ghép lại cảm thấy còn không to bằng bàn tay cô.
Cô tắm xong, Tông Chính mới từ phòng sách về, cô vừa lau tóc vừa hỏi: "Đồ bơi kia là cho em ư?"
Anh "ừ" một tiếng, ôm cô hỏi: "Gần đây buồn lắm phải không? Đỗ Thiếu Khiêm mở tiệc bơi, chúng ta đi chơi nhé?"
Lâm Miểu Miểu không thích thú với đồ bơi mùa hè, nhưng gần đây quả thực rất chán, với lại đây xem như là lần đầu tiên cô đi gặp đám bạn bè của Tông Chính, nếu về sau bọn họ sống với nhau nhiều năm, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình phải mau chóng thích ứng với cuộc sống của anh, thật ra thì trong khoảng thời gian này không chỉ cô chỉ đến đi 3 chỗ, đến Tông Chính cũng là như vậy, chắc anh cũng cảm thấy buồn bực.
6 giờ tối, cô và Tông Chính đúng giờ tới biệt thự cạnh bờ biển của Đỗ Thiếu Khiêm, lúc Lâm Miểu Miểu đi thay quần áo, Tông Chính đi về phía đám người Đỗ Thiếu Khiêm, bọn họ nhìn Tông Chính cười ý tứ sâu xa.
"y da, nhìn xem ai đây, tôi còn tưởng rằng cậu lại không đến nữa chứ." Một người cười bắt đầu trêu ghẹo.
"Vợ cậu đâu rồi? Giấu vào đâu rồi?" Cố Khải cũng không cam lòng, hiển nhiên vẫn muốn chụp cho Tông Chính cái mác sợ vợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]