Chương trước
Chương sau
Từ Dương Dương còn tưởng rằng Ôn Ngôn sẽ cảm thấy cô rất ngốc: “Chị Ôn Ngôn, chị cảm thấy em rất ngu ngốc rất không thể nói lý sao? Chị cũng nói cho em biết anh ta không hợp, nhưng em vẫn còn…”
Ôn Ngôn thở dài: “Nói như thế nào đây? Chúng ta là bạn bè và đồng nghiệm, liên quan việc riêng của em, chị sẽ dành cho đúng ý kiến trọng tâm, đến tột cùng muốn làm thế nào, vẫn là phải xem chính em quyết định. Yêu đương loại sự tình này, một khi trong lòng em nhận định muốn nếm thử, cho dù người bên ngoài nói cái gì, em cũng không có khả năng nghe lọt. Em có tư tưởng độc lập, chị cũng không có cách nào nói khác, nên nóichị đều đã nói rồi, nhìn như hai người không thích hợp, không chừng lại phát hiện có nơi rất thích hợp thì sao? Chị cũng không phải hiểu rất rõ Đường Xán, em nghĩ muốn thử liền thử một chút, không cần để ý cái nhìn của chị, chị cũng đã nói, em phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nghĩ rõ ràng là được rồi.: Từ Dương Dương kiên định gật đầu: “Em biết rồi, em có thể chịu trách nhiệm cho hành động của mình, dù là kết quả cuối cùng không tốt, em cũng có thể chịu đựng được!”
Ôn Ngôn không có lại nói cái gì, về tới bàn ăn cùng Trần Mộng Dao và Hạ Lam nói chuyện phiếm, theo dự tính ngày sinh càng ngày càng gần, Trần Mộng Dao cũng có vẻ hơi lo âu, đây là bệnh chung của phụ nữ sinh con lần đầu tiên, Ôn Ngôn cũng từng lo nghĩ, loại thời điểm này, lại thế nào an ủi cũng vô dụng, dù sao đến lúc đó nên sinh sẽ sinh, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Hạ Lam ngược lại là quan tâm rất: Dao Dao, con không cần lo lắng, sinh con là chuyện phụ nữ đều phải trải qua, mẹ và Ôn Ngôn đều là người từng trải, có gì phải sợ? con nhìn Tiểu Đoàn Tử dễ thương như vậy, tinh thần thoải mái, đừng làm gia tăng áp lực tâm lý cho mình.”
Trần Mộng Dao vẫn là mặt ủ mày chau: “Con không khống chế được chính mình, vừa nghĩ tới sinh con con liền khẩn trương sợ hãi, mặc dù mọi người nói nhẹ nhõm đến đến cỡ nào, em đều không có cách nào ngăn chặn sợ hãi trong lòng. Mặc kệ đây là thai con gái, con cũng không sinh thêm nữa đâu, quá khó chịu.”
Ôn Ngôn cười nói: “Trước đây không phải cậu còn nói, nêu như cái này thai là con trai, cậu liền sinh tiếp, thẳng đến lúc sinh ra con gái đến mới thôi sao? Không phải cậu la hét muốn kết thông gia với mình sao? Làm sao? Sợ thế này? Thế này cũng không giống cậu, trước kia cậu không phải không sợ trời không sợ đất sao? Đến phiên sinh con liền sợ rồi?”
Trần Mộng Dao lẫm bẩm biện giải cho mình: “Kia là mình nói đùa, không thể tin là thật, sinh con sao có thể làm cho giống như chơi đùa? Kính Thiếu Khanh cũng nói không muốn có thai thứ hai, vừa vặn. Tiểu Ngôn, cậu nói mình có thể sinh sớm không? Gần đây mình luôn cảm thấy tự nhiên phần bụng sẽ có chút đau nhức, lỡ như đột nhiên sinh thì làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn tận lực chững chạc đàng hoàng phân tích: “Bình thường mà nói là sẽ không, trừ phi cậu tâm lớn va va chạm chạm, coi như tình huống bình thường sớm, cũng sẽ không sớm mấy ngày, còn có thể trì hoãn. Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, có bác gái chăm sóc cậu, sợ cái gì?”
Hạ Lam cũng đáp lời: “Đúng thế, có ta ở đây, sợ cái gì? Con yên tâm lo cho đứa nhỏ là được rồi.”
Từ Dương Dương từ nhà vệ sinh ra vừa lúc trông thấy một màn này, liên tưởng đến mình, về sau cũng sẽ có ngày sinh con đó, chỉ là không biết đến lúc đó có phải là còn cùng Đường Xán không… Cô và Đường Xán, bây giờ xem như chính thức yêu đương sao? Cô không xác định được, còn giống như đang nằm mơ…
Ban đêm trở lại Mục trạch, thời điểm Ôn Ngôn muốn cho Tiểu Đoàn Tử sữa, bị Mục Đình Sâm ngăn lại. Anh vậy mà thật sự đem lộ trình cai sữa cho Tiểu Đoàn Tử, còn để má Lưu chuẩn bị về sữa thuốc.
Ôn Ngôn không nghĩ tới anh sẽ nghiêm túc với chuyện này như vậy: “Nếu không cho con thêm một đoàn thời gian? Em không muốn cai sữa cho con nhanh như vậy.”
Mục Đình Sâm thái độ rất kiên quyết: “Không cần thiết, em thật không chê chính mình mệt mỏi sao? Hoặc là em chỉ ở nhà chăm cho, hoặc bây giò cai sữa, sớm muộn đều phải cai, còn không nỡ? Được rồi, nghe anh đi.”
Ôn Ngôn lo lắng thời điểm Tiểu Đoàn Tử dứt sữa sẽ trôi qua rất gian nan, khóc rồng trắng đêm, vốn dĩ còn lòng có không đành lòng, không nghĩ tới cục nhỏ kia không có lương tâm còn uống sữa mình rất hăng hái, tăng thêm sớm đã dùng đã quen bình sữa, một chút cũng không xoi mói, hoàn toàn không có quá trình cai sữa, so với tưởng tượng của cô căn bản không giống!
Cô thất lạc đồng thời lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, thế này không còn gì tốt hơn, Mục Đình Sâm cũng là vì cô cân nhắc.
Cô và Tiểu Đoàn Tử ở giữa chặt đứt một đầu két nói tuyến cuối cùng, về sau không có chuyện đang đút sữa đau đến nhíu mày, cũng không cần lại đang làm việc lại lo lắng sữa dự trữ trong nhà không đủ…
Cuối tuần kết thúc, thứ hai lại đến khẩn trương làm viện, Ôn Ngôn cũng không có rảnh nghĩ đến chuyện Tiểu Đoàn Tử cai sữa.

giữ gìn nhân khí, bên trong đâu em đang nghĩ gì thế?
Cái gì cũng thuận theo anh ta.”
Từ Dương Dương nhăn nhăn nhó nhó nói: “Kỳ thật không sao… Em cũng không muốn vừa yêu đương lại gây chia rẽ bởi chuyện này. Chỉ cần anh ấy bí mật tốt với em là được rồi, trước mắt xem ra, cũng không tệ lắm. Hôm qua em và anh ấy ra ngoài hẹn hò, cùng ăn cơm, xem phim, anh ấy kỳ thật cũng không tệ lắm…”
Ôn Ngôn có chút nghẹn lời, bây giờ Từ Dương Dương ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt, hiển nhiên trí thông minh là không.
Thời điểm Ôn Ngôn trở lại làm việc vị, Đường Xán nửa đùa nửa thật mà hỏi: “Có phải đang có ý kiến gì với tôi không?”Mục phu nhân” ~”
Cô thản nhiên nói: “Không có, tôi có thể có ý kiến gì với anh?
Nhưng mà phải nhắc nhở anh, Từ Dương Dương là người bạn tốt nhát ở công ty của tôi, cũng là đồ đệ tôi mang theo, tôi biết bây giờ hai người đang yêu đương, hi vọng anh không công khai tình cảm không phải là vì tạo thuận lợi lạm tình cho mình, nếu anh phụ cô ấy, tôi hẳn là sẽ nhìn không được. Đương nhiên, chuyện giữa hai người tôi sẽ không nhúng tay, bình thường yêu đương chia tay cái gì không liên quan đến tôi, nếu anh cặn bã đến làm cho tôi nhìn không được, tôi sẽ xử lý anh.”
Đường Xán vẫn là thái độ bất cần đời kia: “Tôi và cô ấy yêu đương thật làm phí công sức của cô rồi, yên tâm, tôi sẽ ở chung tối đẹp với cô ấy. Buổi tối có muốn cùng ăn cơm không?”
Ôn Ngôn quả quyết cự tuyệt: “Muốn ăn cơm cũng là anh và Từ Dương Dương ăn, kéo theo tôi làm gì? Tôi không rảnh.”
Đường Xán cũng không nói cái gì, như thường lệ sự chú ý rời vào điện thoại. Ôn Ngôn đột nhiên không biết công ty thuê gia hỏa này là mưu đồ gì, cô chưa từng thấy Đường Xán làm việc ở công ty.
Buổi chiều tan làm, Ôn Ngôn từ công ty ra mới phát hiện hôm nay đón cô là Trần Nặc, xem ra lần này Trần Nặc xem mắt có thuận lợi, dù sao tiêu tốn thời gian cũng không ít. Lên xe cô đột nhiên trông thấy Đường Xán một thân một mình lái xe rời đi, để lại Từ Dương Dương đứng ở ven đường một mặt thất lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.