Chương trước
Chương sau
Ôn Ngôn đến công ty, vừa ngồi xuống thì Từ Dương Dương đã mặt đầy ý xuân mà tiến lại gần cô: “Chị Ôn Ngôn, năm mới có vui không? Ngày đầu tiên em đi làm lại thì có thể nhìn thấy chị, thật tốt quá.”
Ôn Ngôn lấy ra món quà nhỏ mà cô đã chuẩn bị từ sớm: “Đây, tặng em. Xem như đây là quà năm mới muộn.”
Từ Dương Dương nhận lấy món quà, trong sự vui mừng còn mang theo ngượng ngùng: “Cảm ơn chị nhé, em không kịp chuẩn bị quà tặng chị nữa… đúng rồi, nghe nói có một nhà thiết kế rất nổi tiếng và đẹp trai vừa đến công ty chúng ta. Thế nhưng đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy đến, ngày đi làm đầu tiên mà đã đi trễ, quả nhiên là được yêu thích hơn thì không phải lo ngại.”
Nghe giọng điệu của Từ Dương Dương thì lý lịch của nhà thiết kế này lợi hại hơn Ôn Ngôn, khiến Ôn Ngôn kìm không được sự tò mò: “Lợi hại đến mức nào vậy? Lợi hại hơn chị rất nhiều đi?”
Từ Dương Dương cười nói: “Ôi chao, em chỉ thuận miệng nói một câu thôi. Trong lòng em thì chị là người lợi hại nhất, ai cũng không thể sánh bằng. Em nghe người trong công ty đang bàn tán nên mới tùy tiện nói hai câu với chị.”
Ôn Ngôn nghe vậy cũng cười theo: “Được rồi, em đừng bà tám nữa, chẳng phải em chuyển chính thức rồi sao? Mau đi làm việc của mình đi.”
Nhà thiết kế lợi hại mà Từ Dương Dương nhắc đến có mặt ở công ty lúc 10 giờ hơn, vỏn vẹn trễ hé hai tiếng máy đồng hồ.
Đẹp trai thì đúng là đẹp trai nhưng thuộc dạng cao to và có khí chất, đây là vẻ đẹp phù hợp với thẩm mỹ của đa số phụ nữ nhưng Ôn Ngôn không thuộc số đó. Hoặc có thể gu thâm mỹ của cô khá kỳ lạ, hoặc có thể do Từ Dương Dương đã chích cho cô một mũi phòng ngừa nên lúc trông thấy người này thì nội tâm cô chẳng có cảm giác gì.
Ôn Ngôn đã từng nghe nói qua danh tiếng của người này, đúng thật anh ta lợi hại hơn cô. Anh ta đã lăn lộn trong giới thiết kế gần mười năm và nhiều lần được nhắc đến trên tạp chí thời trang nỗi tiếng. Chắc hẳn người này chính là loại hình nhà thiết kế “cao cấp” mà Jessica nói, chuyên thiết kế cho người giàu có và chỉ phí không thấp – tên tiếng Trung là Đường Xán.
Đường Xán vừa đến công ty thì đến phòng làm việc của quản lý Nghiêm, đến tận giờ nghỉ trưa mới cùng quản lý bước ra ngoài. Có vẻ hai người họ chuẩn bị đi ăn cơm.
Các nữ nhân viên trong công ty nhìn đến không thể rời mắt, thông thường vừa đến giờ nghỉ trưa thì công ty đều “vườn không nhà trống” nhưng hôm nay lại trái ngược. Những ánh mắt đó giống như hận không thể ăn thịt Đường Xán.
Ngay lúc Ôn Ngôn chuẩn bị cùng Từ Dương Dương ra ngoài dùng bữa thì quản lý Nghiêm và Đường Xán tiến đến: “Ôn Ngôn, cùng nhau ăn trưa nhé? Đúng lúc để cô và Đường Xán làm quen một chút. Thật là tốt quá, từ bây giờ công ty đã có hai trụ cột, tôi cũng yên tâm rồi.”
Ôn Ngôn còn chưa kịp mở miệng thì Đường Xán đã vươn tay ra: “Chào cô, lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên là Đường Xán. Trước đây tôi từng thấy qua tác phẩm của cô trên tạp chí rồi, không tệ và tôi rất ấn tượng với nó. Trăm nghe không bằng một thấy, Ôn tiểu thư so với lời đồn còn xinh đẹp hơn.”
Khóe môi của Ôn Ngôn khẽ giật, cái tên này nói chuyện có chút cố cứng nhắc. Cái gì mà trong lời đồn? Cô không cảm thấy bản thân mình là nhân vật trong truyền thuyết gì cả. Ôn Ngôn cười ngại rồi giơ tay ra: “Chào anh, anh quá khen rồi. Tôi chỉ vào nghề trễ nên kinh nghiệm không nhiều, chưa thể sánh bằng tiền bối như anh đây.”
Đường Xán bắt tay với cô xong nhưng không lập tức buông ra mà hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô: “Chiếc nhẫn này không tệ, cả về thiết kế lẫn vật liệu.”
Ôn Ngôn hơi mắt tự nhiên, nhiệt độ người người đàn ông lại mặt giống như một ngọn lửa nóng làm cho cô hoảng hốt bắt an.
Cô bất động thanh sắc rút tay về: “Là chồng tôi tặng cho tôi, anh ấy tự tay thiết kế, tôi cũng cảm thấy rất tốt. Không phải chúng ta phải đi ăn trưa sao? Đi thôi. Đúng rồi, Từ Dương Dương cũng đi cùng chúng tôi đi. Càng nhiều người thì càng náo nhiệt mà.”
Quản lý Nghiêm nễ mặt cô mà dẫn theo Từ Dương Dương.
Phải nói là quản lý Nghiêm khá keo kiệt nên rất hiếm khi mời người khác ăn cơm, thế nhưng hôm nay lại xảy ra một trường hợp ngoại lệ. Quản lý Nghiêm lựa một nhà hàng cao cấp và không lộ ra chút đau xót cho túi tiền, thay vào đó còn cười đến vui vẻ. Cũng đúng thôi, nhà thiết kế nổi tiếng như Đường Xán chỉ cần ngồi ở nhà cũng sẽ có người lắm tiền dâng tiền đến tận cửa mà hoàn toàn không cần tìm một công ty để nhận lương, với mức lương ít ỏi như vậy thì còn không bằng một lần làm thêm của người ta. Chả trách quản lý Nghiêm lại niềm nở như Vậy, xem ra cũng vì lợi ích nhận lại khá lớn.
Sau khi đến nhà hàng, Từ Dương Dương tự giác bưng trà rót nước cho mọi người vì cô biết bản thân chỉ là người đi kèm, ít nhiều cũng phải biết điều.
Quản lý Nghiêm nhìn Đường Xán và Ôn Ngôn, càng nhìn lại càng vui vẻ: “Có hai người ở đây thì công ty nhỏ này càng có danh tiếng hơn.”
Đường Xán mím môi cười nhẹ, không nói gì mà nhã nhặn nhấp một ngụm nước. Ôn Ngôn cũng không nhiều lời, tuy rằng không ai tiếp lời nhưng mà quản lý Nghiêm chẳng cảm thấy khó xử mà miệng nói không ngừng nghỉ.
Cuối cùng nhắc đến vị trí làm việc của Đường Xán sẽ được sắp xếp ở kế bàn của Ôn Ngôn, cô hơi nhăn mày. Cô đã quen một mình sử dụng bàn làm việc rồi, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện thêm một người thì có chút mất tự nhiên, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Tư cách của Đường Xán còn cao hơn cả cô nhưng người ta còn không để ý, nếu như cô nói ra thì có chút tự kiêu rồi.
Đợi món ăn được bưng đến, Đường Tá bỗng lấy chén của Ôn Ngôn rồi chan canh cho cô: “Thời tiết khá lạnh, trước khi ăn cơm nên uống chén canh để làm ấm dạ dày.”
Ôn Ngôn theo phép lịch sự nói cảm ơn rồi đặt chén canh sang một bên. Đường Xán chú ý đến động tác của cô, nửa đùa nửa thật cười hỏi: “Sao vậy? Sợ tôi bỏ thuốc độc vào sao? Hay là cô sợ chồng cô ghen?”
Khóe môi của Ôn Ngôn hơi cong lên: “Chắc là về sau đi, chồng tôi là một hũ giấm chua đấy.”
Đường Xán bật cười, cười đến có chút thâm sâu: “Với vẻ ngoài của cô thì sau này anh ta phải ăn nhiều rồi.”
Ôn Ngôn sẽ không vì vài câu có ý vô ý của anh ta mà vui vẻ, cô biết rõ vẻ ngoài của bản thân trông thê nào. Một người đàn ông như Đường Xán thì sao có thể chưa gặp qua các tiểu thư danh môn chứ? Xem ra cách nói chuyện dẻo miệng này của anh ta được đúc kết qua nhiều năm lăn lộn giữa một giàn phụ nữ, chỉ là cảm giác còn không bằng Kính Thiếu Khanh của năm xưa, vẫn kém xa. Kính Thiếu Khanh mới chính là “sát thủ của thiếu nữ”, không, phải nói là “sát thủ toàn năng”.
Dùng bữa xong thì mọi người quay về công ty, Đường Xán chẳng có chút dấu hiệu tập trung vào công việc mà ngồi trước bàn làm việc chơi điện thoại. Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người làm cho cảm hứng của Ôn Ngôn như thể bị cắt đứt vậy, cô không thể vẽ ra được gì.
Đường Xán phát hiện cô đang bực dọc liền hỏi đùa: “Cô cũng chưa có cảm hứng sao? Vừa hay tôi cũng vậy. Những lúc cạn kiệt cảm hứng thiết kế thì tôi hay đi leo núi, đi đây đi đó. Hay là cuối tuần này chúng ta cùng nhau ra ngoài đi?”
Ôn Ngôn lập tức từ chối: “Không cần, tôi không có nhiều thói quen như vậy. Cảm hứng thiết kế của tôi thuộc dạng có thể bộc phát bắt cứ lúc nào, nói không chừng giây tiếp theo liền có cảm hứng.”
Đường Xán nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cất điện thoại vào, anh ta xê dịch ghế ngồi tiến đến trước mặt cô: “Sao tôi lại có cảm giác cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nhỉ? Ngay cả những lúc nói chuyện với tôi cũng vậy.”
Hơi thở của người đàn ông lạ mặt gần kề làm cho đầu óc của Ôn Ngôn có chút ngây người, tế bào từ đầu đến chân đều kháng cự: “Thói quen… thói quen… tôi mắc hội chứng sợ xã hội nhẹ, ở trong nhà nhiều nên cũng là chuyện rất bình thường.
Tôi còn phải làm việc, anh có việc thì nên làm đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.