Edit: Lavender - Bllue
"Mẹ?" Lữ Vi đóng cửa phòng làm việc, đi tới. Nhìn con trai của mình.
"Bạn già?" Tư Đồ Nghị không hiểu xảy ra chuyện gì, lên tiếng gọi Lữ Vi lại. Nhìn dáng vẻ củ lão bà, vấn đề rất là nghiêm trọng.
"Ông không cần nói chuyện, chuyện không liên quan đến ông." Cắt đứt lời nói của Tư Đồ Nghị, Lữ Vi đứng trước mặt Tư Đồ Đạt Viễn, từ trên cao nhìn anh: "Tư Đồ Đạt Viễn, cái tên khốn kiếp này."
Giơ tay lên, Lữ Vi liền muốn đánh anh, bị Tư Đồ Đạt Viễn tránh ra, trốn xa.
"Mẹ. Con làm chuyện gì? Mẹ phải nói rõ ràng trước, cớ sao lại động thủ?"
Phải biết, từ nhỏ đến lớn anh còn chưa có bị đánh đâu đấy.
"Đúng vậy." Tư Đồ Nghị cũng ở bên cạnh nói giúp một tay: "Rốt cuộc là cái gì chuyện thế."
"Thật sự mẹ quá buông lõng con rồi." Lữ Vi thật sự rất tức giận: "Con muốn chơi, mẹ cũng tùy con, chẳng qua nói chỉ một chút mà thôi. Làm sao biết, bây giờ con lớn, thế nhưng là càng tệ hại hơn chứ.Là một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm chuyện mình làm sao?"
"Mẹ. Con không chịu trách nhiệm khi nào chứ?" Chuyện cười, từ nhỏ đến lớn chuyện nào anh không chịu trách nhiệm? Cho dù trong nhà có tiền, anh cũng chỉ phong lưu một chút mà thôi. Trên công việc cho tới bây giờ cũng không có xảy ra chuyện không may.
"Tốt. Mẹ hỏi con, cô gái kia bây giờ đang ở đâu?" Lữ Vi là thật sự rất tức giận. Bà chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ho-ly-tinh-yeu-nghiet/1952938/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.