Edit: Lavender - Blue
Thương Linh Nhi bỏ tay Tư Đồ Đạt Viễn ra, cô đứng ở đó, nhìn gương mặt tức giận cya3 Tư Đồ Đạt Viễn. Bỗng nhiên cô khóc lên.
"Hu hu. Tôi cũng không cố ý." Cô giơ tay lên che mặt mình lại: "Anh nói, tôi làm ướt sàn nhà. Tôi chỉ muốn giúp một tay thôi mà, tôi muốn giúp anh làm khô. Anh cũng không cần tức giận như vậy."
"Hức (nất cục) ——" Thương Linh Nhi vừa nói, còn một bên không ngừng nức nở, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Tôi nào biết. Anh sẽ không đồng ý chứ." Thương Linh Nhi ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy hai chân mình, đầu cúi thấp xuống dưới: "Chú này, tôi thật sự không cố ý, hức ——"
"Tôi không cần chú vui mừng. Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi phải đi. Tôi cũng không có cách. Để cho tôi bị tên cha quỷ rượu kia đánh chết cũng được." Thương Linh Nhi nói xong câu đó, đứng lên, tay vẫn bụm mặt.
Thật xin lỗ. Cha, con không phải cố ý phá hư danh dự của cha, dĩ nhiên còn có ——
"Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi cũng không dám ở lại. Hu hu. Để tôi bị bác gái bán đi cũng được." Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Thương Linh Nhi cứ lấy tay che mặt. Bả vai run run, xem ra rất đáng thương.
"Mẹ ơi. Sao mẹ lại ra đi sớm như vậy? Mẹ có biết bây giờ Linh nhi đáng thương bao nhiêu không."
Hu hu hu ——
Thương Linh Nhi vừa nói xong, đi tới cửa, cô đi rất chậm, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-ho-ly-tinh-yeu-nghiet/1952933/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.