Viên San Nương tức giận bừng bừng, dẫn theo nha hoàn rời đi.
Hoa ma ma lau nước mắt cho Thanh Thư, an ủi nàng: "Cô nương đừng khóc, thái thái luôn không kiêng kỵ như vậy, người đừng để lời của nàng ta ở trong lòng."
Nàng còn ước gì Viên San Nương càng vượt khuôn càng tốt nữa kìa. Nhưng mà rõ ràng, không phải một chút đầu óc Viên San Nương cũng không có.
"Ta không sao." Sau khi lau hết nước mắt, Thanh Thư và Hoa ma ma cùng trở về nhà chính.
Chung ma ma thấy vành mắt nàng hồng hồng, hỏi: "Cô nương làm sao vậy?"
Thanh Thư không muốn nói thật, lập tức lắc đầu nói: "Bị cát bay vào bắt."
Chung ma ma cũng không hỏi tiếp, có thể làm cho biểu cô nương chịu ấm ức ngoài thái thái với đại thiếu gia thì cũng chằng còn ai.
Buổi trưa, Cố lão thái thái trở về. Thấy Thanh Thư có vẻ mệt mỏi, Cố lão thái thái lộ vẻ lo lắng hỏi: "Thanh Thư, có phải con khó chịu ở đâu hay không?"
Thanh Thư lắc đầu nói: "Con không sao. Bà ngoại, con không thể ở sân viện kia, người đừng bảo người làm thu dọn nữa."
Cố lão thái thái vô cùng tinh ý, lạnh mặt hỏi: "Có phải mợ con lại nói cái gì đó hay không?"
Thanh Thư cúi thấp đầu không nói gì.
Cố lão thái thái cũng không ép hỏi Thanh Thư, chỉ nói: "Con thích thì cứ vào ở, không cần sợ nàng ta. Cái nhà này, đến giờ vẫn là bà ngoại làm chủ."
Thanh Thư ôm Cố lão thái thái, nói khẽ: "Bà ngoại, người nhất định phải sống lâu trăm tuổi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-han-the-lam-sao-pha/379378/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.