Lời này của Minh Hoàng rõ ràng là xin lỗi với người tam công chúa đã đắc tội, mọi người đương nhiên đều hiểu người Minh Hoàng ám chỉ là ai, lần này thể diện của Cổ gia ngoài sáng trong tối đều có rồi, Cổ Hạo Nhiên bất giác nhẹ nắm lấy tay Điệp Y, tam công chúa không biết trời cao đất dày đó ăn nói ngỗ ngược với Điệp Y lần này có Minh Hoàng âm thầm xin thứ lỗi, mọi thứ cũng đều lấy lại vốn rồi.
Minh Hoàng khổ sở cười sau đó tiếp tục nói: "Nếu đứa con gái này của ta khỏe lại, bổn hoàng nhất định sẽ dạy dỗ nó biết cách đối nhân xử thế, không để nó tùy ý muốn làm gì thì làm nữa, nữ tử lớn vậy rồi cũng nên biết cách cư xử, chỉ sợ nó không khỏe lại được."
Cổ Ly nghe Minh Hoàng thở dài thườn thượt, bất giác mỉm cười nói: "Minh Hoàng nói vậy là sao, tam công chúa bổn quân nhìn thế nào cũng là tướng trường mệnh bách tuế, Minh Hoàng người đây là nghĩ nhiều rồi, nói không chừng qua vài ngày, tam công chúa tự nhiên sẽ khỏi."
Minh Hoàng nghe Cổ Ly nói vậy, trong mắt đột nhiên xuất hiện hiện tia quang mang vui mừng lập tức nói: "Thu Hoành Quân nói vậy là có cách chữa trị cho tiểu tam sao? Vậy được, có câu nói này của Thu Hoành Quân, bổn hoàng yên tâm rồi, tam nhi của bổn hoàng giao cho Thu Hoành Quân chữa trị."
Lời này của Cổ Ly vốn là an ủi hắn, thấy Minh Hoàng đột nhiên nói vậy, bất giác nhẹ nhướng đầu mày sau đó đột nhiên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-dieu-phu/1612042/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.