Sáng hôm sau tại nhà Hạ Vi.Ánh nắng ban mai đi kèm với chút lành lạnh của mùa đông làm Vương Thiên Quân cảm thấy cực kỳ dễ chịu.Cơ thể của anh cũng đã bớt đi sự đau đớn, chỉ còn lưu lại chút gì đó rất thoải mái.Hức hức!Thiên Quân giật mình, hình như là có tiếng khóc.Ai đang khóc nhỉ?Tiếng khóc này làm anh cực kỳ khó chịu.Mỗi tiếng khóc cứ như một cái búa gõ thẳng vào tim anh vậy.Anh ngồi dậy, nhìn về nơi phát ra tiếng khóc.Ở phía góc phòng đang có một cô gái cuộn tròn lại, ngồi thu lu khóc.Lúc này Thiên Quân mới thanh tỉnh, kia không phải Liễu Hạ Vi sao?Hôm qua... hôm qua xảy ra chuyện gì?Thiên Quân trầm mặc, bỗng thấy trên giường còn lưu lại vết máu.Cuối cùng thì anh cũng nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.Hôm qua anh không uống rượu nhưng ý thức cũng mơ hồ không khác gì uống rượu cả nên nhất thời mới không nhớ ra.Sau một đêm cơ thể anh đã tốt lên nhiều, đứng dậy đi lại hoàn toàn không vấn đề.Thiên Quân bước xuống khỏi giường, tiến về phía Hạ Vi.Người khóc là cô mà sao lòng anh lại nhói đau đến thế?Anh muốn lập tức tới ôm cô vào lòng."Đừng đến gần tôi.”- Liễu Hạ Vi thấy Thiên Quân tiến về phía mình, không kiềm chế được hét lên.Vương Thiên Quân khựng lại, trong nhất thời không biết làm sao.Nhưng cuối cùng anh vẫn từ từ tiến tới."Tôi đã bảo đừng đến gần tôi.” TiTiếng hét lớn hơn, gần như Hạ Vi đã dùng toàn bộ sức lực để hét lên.“Tôi xin lỗi.” Thiên Quân cúi mặt nói."Xin lỗi ư? Xin lỗi thì có tác dụng gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-co-bon-cong-chua/3899989/chuong-7.html