Tần Tiểu Mạn hờn dỗi đẩy tay của anh ra, một câu chọctrúng tim đen Cố Lãng: “Anh có chuyện gì đó gạt em!” Ở trước mặt anh, cô đãthành thói, không tự chủ được mà làm nũng. Lúc này, đôi mắt đỏ lên, giọng nóiso với thường ngày lại càng yếu đuối đáng yêu, người nào đó lại cũng quenthương hoa tiếc ngọc, kết quả là---
…
Cố Lãng ngồi thẳng dậy,chậm rãi hỏi, “Điều này đối với em rất quan trọng sao?” Anh quay lưng lại, vô tìnhche mất ánh đèn, bóng anh cao lớn phủ lấy người cô, bỗng dưng vô hình trung tạocho cô một áp lực. Trên người anh lúc này vẫn còn dư lại chúc tàn nhẫn.
Tiểu Mạn vốn đang ngồixếp bằng ở mép giường hai tay chống lưng bất giác muốn lùi ra sau một chút.
Trưởng bối hai nhà chơiđoán số một hồi, Cố cha thua cuộc bất đắc dĩ đi gõ cửa, “Này, Lãng Lãng, xongchưa?”
Mặt mũi Tiểu Mạn phútchốc đỏ bừng, mắc cỡ vùi đầu vào giữa hai chân. A a a, cô không phải con gáingoan, lại càng không phải con dâu tốt!
“Cha, bọn con ra đây.” CốLãng cười đáp, rướn người ra kéo cô lại, “Xấu hổ cái gì, nhanh về làm vợ ngoancủa anh là được. Tay anh đau, giúp anh mặc quần áo đi.” Ánh đèn chiếu lên ngườianh, đây mới chính là dáng vẻ khiến người khác an tâm. Nhìn ai đó ngây ra, Cố Lãngkhẽ búng múi cô, “Nhìn cái gì mà ngây người ra vậy? Anh đẹp trai vậy sao?”
“Tự kỷ!” Tiểu Mạn bòxuống giường lại tủ quần áo lấy áo len cho anh, chân vừa chạm đất đã lảo đảosuýt ngã…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920131/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.