“Anh, chờ em một chút.”Tần Tiểu Mạn mũm mĩm thò lò mũi xanh gọi lớn, Cố Lãng dừng bước, quay ngườingồi chồm hổm xuống, hướng cô vỗ vỗ tay, sau đó lại giang rộng tay ra, “Nhađầu, lại đây.”
“Anh…” Tiểu Mạn sà vàolòng anh, thỏa mãn cọ cọ lên ngực áo. Cố Lãng lau mồ hôi trên trán cô, khẽ cúiđầu, “Tiểu Mạn ngoan.”
Trong nháy mắt, từ khuônmặt của khẽ ửng hồng của Tiểu Mạn lại đột nhiên hé ra một khuôn mặt yêu nghiệtnham hiểm, “Cố, người ta rất nhớ anh!”
“Tần Tiểu Mạn, Cố Lãngtỉnh rồi! Mau tới đây!” Trần Thần thấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh suốt haingày đã mở mắt, phấn khích ngoắc Tiểu Mạn đang đứng uống nước sang.
Tiểu Mạn cuống quýt chạytới, “Cố Lãng anh còn đau không?”
Cố Lãng mới từ giữa cơnác mộng tỉnh lại, bất mãn nhìn Trần Thần đang dựa vào người mình rất gần, nhớtới khuôn mặt kia, không khỏi thấy rét run.
Trần Thần bị ánh mắt lạnhnhư băng của Cố Lãng hù dọa, ủy khuất lùi về phía sau. Người ta nghe nói anh bịthương mới cố ý đến thăm, lại còn đối xử tàn nhẫn như thế với người ta.
Tiểu Mạn thấy mặt Cố Lãngđen xì không nói lời nào, nhớ tới “khí rời giường” đáng sợ của anh, cũng đứngdạt sang một bên.
Cố Lãng lảo đảo ngồi dậy,Tiểu Mạn cầm một chiếc gối dựng lên cho anh tựa lưng.
Sờ sờ cái gáy, thật sựrất đau. Nhưng mà, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là, vì sao anh lạité xỉu được cơ chứ? Có bao giờ anh yếu đuối thế đâu! Ánh mắt Tiểu Mạn quan tâmnhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920111/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.