Nụ cười bỡn cợt trên khóemiệng Cố Lãng còn chưa tắt hẳn, thấy bóng dáng nha đầu bảo bối của anh đứng ởcửa lập tức chột dạ. Haizz, anh từ bao giờ lại có tài trở mặt như thế này ấynhỉ! Hai tay lập tức xoắn vào nhau, ánh mắt tội nghiệp nhìn Tiểu Mạn, giống hệtnhư con thú nhỏ đang cầu xin chủ nhân tha thứ.
Tô Lê Thâm đắc ý khoanhtay đứng sau lưng Cố Lãng, báo ứng, chính là báo ứng! Lấy tình cảm sâu nặng củaTô Lê Thâm anh đây với Tần Tiểu Mạn ra đảm bảo, hành vi ăn chơi phóng túng củaCố Lãng tuyệt đối sẽ bị Tiểu Mạn ghét bỏ, sau đó một cước đá bay luôn. Anh vớihắn thế là coi như huề!
Tần Tiểu Mạn mở to mắt,tỉ mỉ nhìn Cố Lãng từ đầu tới chân, đặt túi đồ mới mua sang một bên, lao tới ômlấy anh, “Cố Lãng, anh không sao rồi!”
Cố Lãng hơi sửng sốt, mộtdòng nước ấm cứ thế tuôn chảy trong lòng, bàn tay rộng xoa xoa đầu cô, dịu dàngnói: “Anh làm sao mà có chuyện được. Vì sao lại toát nhiều mồ hôi thế này?” vừanói vừa cởi mũ của cô xuống, vài sợi tóc ướt mồ hôi dính lên trán, hơi cúingười ôm lấy khuôn mặt cô, vô cùng bất mãn: “Sao sắc mặt lái kém như vậy? Haylà bị cảm lạnh rồi?” sau đó lạnh như băng nhìn Nam Tịch Tuyệt, nếu không phảitin tưởng Nam Tử, anh sẽ không dễ dàng mà theo cảnh sát tới chỗ này, hắn lạikhông biết đường mà chiếu cố cô cho tốt!
Nam Tịch Tuyệt cảm thấymất tự nhiên ho nhẹ một tiếng.
Lời nói thành thật vừamới tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920109/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.