Cố Lãng ý thức được bảnthân đã nặng lời, mò mẫm hướng chỗ Tần Tiểu Mạn đi đến muốn cứu vãn chuyệntình. Không ngờ một cước đạp lên một vật gì đó mềm mềm trên mặt đất. Nhấtthời---
“Gâu gâu gâu ~~~~~!” CầuCầu thê lương kêu lên.
Tiếng sủa đánh thức luônhai vị trưởng bối, Cố Lãng phải trấn an hai người, quay lại phòng ngủ phát hiệnchăn gối của mình đều bị đem bỏ ra trên ghế sofa. Anh lại bị người ta vứt bỏnữa rồi. = =
Cố Lãng thở dài, úp mặtxuống ghế. Gần ba mươi năm nay, những gì anh thật lòng muốn đều chạy trốn anhlà sao? Chính là cô, hết lần này tới lần khác, một lần rồi lại một lầnnhắc nhở anh, cô không hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh. Mà ngược lại, làanh, Cố Lãng nghĩ mình đã bị sa vào một chiếc lưới lớn rồi. Rõ ràng, mắt lướirộng thùng thình, lỏng lẻo, người quăng lưới ra cũng rất thờ ơ, chỉ có anh làkhông cách nào thoát ra được.
Trong đầu lại lơ lửngkhuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiểu Mạn, trong hốc mắt tràn ngập nỗi khổ tâmkhiến anh kinh hãi. Chẳng lẽ, cô vẫn còn để tâm những chuyện đó sao? Bằngkhông, tại sao nỗi đau đớn này lại như tích lũy từ rất lâu, rất lâu rồi, dườngnhư, niềm hạnh phúc sáng lạn của hiện tại vẫn không hoàn toàn xóa mờ đi vết sẹocủa quá khứ.
“Ngoan, chị thương emmà.” Trong phòng ngủ, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Tần Tiểu Mạn nhẹ giọng dỗ dànhCầu cầu bị Cố Lãng đạp trúng gần như ngất xỉu, lớp lông trắng như tuyết còn inrõ ràng vết dép của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920096/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.