“Nói vậy vị này là contrai Tô gia sao?”. Cố mẹ rất tự nhiên giật Tiểu Mạn lại, lấy cương vị trưởngbối yêu thương nắm lấy tay Tô Lê Thâm, mừng rỡ nhìn từ trên xuống dưới, “Quảnhiên, giống hệt mẹ cháu thời trẻ.”
Tô Lê Thâm nhìn về phíamẹ mình đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt mang ý hỏi, nét mặt Tô mẹ tái nhợthiện lên một tia đỏ ửng, “Thâm thâm, đây là dì của con, sao, không nhận ra ư?”
Cái gọi là họ hàng xa banghìn dặm, quan hệ cành trên cành dưới không biết nhiều tới mức nào. Nhất lànghe Cố Lãng cầm lấy tay bà ấy gọi một tiếng “Mẹ”, Tô Lê Thâm vô cùng lo sợ bấtan.
Lúc trước, anh len léngửi cho Tần Tiểu Mạn một phong thư dày cộm, khéo léo trình bày ý nguyện muốnnối lại tình xưa, ai mà ngờ, thư gửi đi như đá chìm đáy biển, khiến anh trămmối tương tư không được giải. Ở cùng với Tiểu Mạn một thời gian, anh biết rõ,Tần Tiểu Mạn rất thích lục hòm thư, nói như vậy chẳng lẽ thư gửi lại không đếnnơi, vì sao đến bây giờ vẫn không có tin gì? Cuống quýt một hồi, anh cuối cùngcũng thông suốt, quyết định chủ động hơn. Không ngờ rằng, kế hoạch còn chưa kịpthực hiện, Trầm lão gia đã viện cớ muốn trục xuất anh ra nước ngoài. Nếu khôngphải mẹ già nhà mình đi cầu thang vô ý trượt chân, không chừng anh chết già ởđâu rồi.
Nhìn mấy đứa trẻ mắt tomắt nhỏ nhìn nhau, Cố mẹ kéo tay Tô mẹ cười nói: “Nhìn nhìn, chúng ta lâu lắmrồi không liên lạc, đến cả bọn nhỏ cũng không nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920095/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.