Bởi vì chuyện ngày hômqua, Tần Tiểu Mạn đi làm tập tễnh bước thấp bước cao. Vương Tả qua đưa văn kiệncho Cố Lãng kí, thấy Tần Tiểu Mạn mặt tái nhợt muốn dọa người, gõ gõ vào cửakính, “Cô không sao chứ?”
Tối qua uống nhiều nước,Tần Tiểu Mạn hai mắt phù thũng, yếu ớt khoát khoát tay, dùng khẩu hình nói vớiVương Tả: “Bị rong huyết.”
Vương Tả gật gật đầu,“Tần Tiểu Mạn, về nhà uống chút nước gừng với đường là tốt rồi.”
“Cảm ơn.” Tiểu Mạn tronglòng cảm động, cô ấy tuy rằng nghiêm khắc nhưng thực ra thật tốt.
Nước gừng? Thư ký Lưu làm việc ngay bên cạnh chẳngbiết từ lúc nào đã dỏng tai lên nghe.
…
“Đây, vẫn đang còn nóng nhé.”
Một cốc nước đường vẫncòn bốc hơi ấm đặt ở trước mặt Tiểu Mạn, cô vừa kinh ngạc vừa vui vẻ tiếp nhận,uống một ngụm lớn, “Cảm ơn thư ký Lưu.”
“Không khách khí.” Thư kýLưu đẩy gọng kính trên chóp mũi, ôn hòa cười, “Thân thể khó chịu thì xuốngphòng y tế nghỉ chút đi.”
Tần Tiểu Mạn thụ sủngnhược kinh, “Không cần, tôi không sao.” Trong lòng mừng thầm, thư ký Lưu cũngthật tốt a! Không những không thành kiến với cô, lại còn kiên trì chỉ bảo côngviệc cho cô nữa. Nghĩ như vậy lại càng nhìn thư ký Lưu tươi cười xán lạn.
Cô ta thế nhưng là bảobối của Cố tổng, nếu cô ta té xỉu ở đây ai dám chịu trách nhiệm chứ. Thư ký Lưunhìn gò má Tần Tiểu Mạn bắt đầu hồng hào trở lại, thở phào nhẹ nhõm.
“Thư ký Lưu, Cố tổng gọianh.”
“Tốt, tôi đến đây.” Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/1920075/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.