Yếu đuối nhanh chóng quađi, Tần Tiểu Mạn vốn dĩ từ trước tới nay chưa bao giờ có thái độ kịch liệt vớiCố Lãng.
Tỷ như về vấn đề phươngtiện về nhà nhân ngày quốc khánh. Tần Tiểu Mạn muốn ngồi xe lửa về nhà, Cố Lãngđã giơ cặp vé máy bay ra trước mặt cô, bảo một phân tiền cũng không cần cô trả,cô nhất quyết không chịu, chen lấn nửa ngày để mua được vé ghế cứng từ thànhphố S về thành phố A.
“Em có ý gì?” Cố Lãngchất vấn.
Tần Tiểu Mạn khuôn mặtnhỏ nhắn hếch lên, “Không có gì, em không giống như anh lắm tiền, bình dân nhưem phải an phận đi xe lửa.”
Cố Lãng thong thả bước vềphía cửa sổ hít sâu vài lần, cảnh cáo chính bản thân mình, phải bình tĩnh, bìnhtĩnh. Lấy di động ra, trả vé.
Ngồi trong khoang giườngmềm, Cố Lãng trong tay vò nát tấm vé, nhìn trước mặt giường chiếu trống không,thật phiền muộn co cảm giác rất muốn giết người. Cô còn muốn làm trò phiềnnhiễu nữa đây! Chân bị thương còn chưa khỏi hẳn vậy mà lại để bản thânphải chen chúc trên xe lửa, còn không thèm nhìn hắn cái nào.
Có điều, lời anh nói đúngphải không? Tâm tư Tần Tiểu Mạn trước đến nay không thể lừa được anh. Nữ hài tửtrưởng thành thật phiền phúc! Cố Lãng bắt đầu tưởng niệm Tiểu Mạn hồn nhiên vôtư ngày nào rồi.
Khoang ghế cứng trong tàurất đông, Tần Tiểu Mạn ngồi sát cửa sổ, bị hai người bên cạnh cao lớn ép ngồidính sát vào tường. Cô thương cảm tực đầu dựa vào cửa kính, bắt đầu hối hận,biết vậy đã nghe lời Cố Lãng rồi. Tự nhiên đem đá đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/147272/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.