Chuông cửa vang lên.
Cố Lãng đứng dậy, rangoài mở cửa. Măc dù chỉ chạm vào cô chốc lát lại khiến cơ thể anh phản ứngmãnh liệt như vậy.
Mở cửa, anh có chút kinhngạc thấy Trầm Tịch đứng ở ngoài.
“Lãng, em nhớ anh.” TrầmTịch dang hai tay, dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh ta, kiễng chân dâng lênđôi môi khêu gợi đỏ mọng.
Đối với loại yêu thươngnhung nhớ chủ động như vậy, Cố Lãng bỏ qua chút do dự, liền cúi người xuống.Cắn cắn đôi môi Trầm Tịch, vừa rồi thân thể khô nóng giờ đã tìm được chỗ đểgiải tỏa. Động tác có chút thô lỗ, ôm cô xoay người dựa vào vách tường, nhấcchân đóng cửa lại.
Trầm Tịch ưỡn ngực, khôngchống đỡ được sức ép của Cố Lãng. Nam nhân này hôm nay có chút mê muội. Haingười ở chốn đô thị rộng lớn này, cùng chỉ vì cô đơn mà ở cùng nhau. Loại “Hợp tác”này đối với cô mà nói cũng không phải lần đầu. Thế nhưng, mười ngón tay thondài vuốt ve thân thể rắn chắc của Cố Lãng, lần này khác, cô không chỉ thíchthân thể anh, cô còn thích giữ lấy anh, giữ lấy trái tim của anh.
“Ưm!” cơ thể không chịunổi kích thích, khẽ phát ra tiếng kêu.
Tần Tiểu Mạn cả ngườicứng ngắc đứng ở cửa phòng vệ sinh. Đi ra ngoài tất yếu phải đi qua hành lang,chẳng phải là chạm mặt sao?
Cho dù đã cách một cánhcửa, âm thanh mờ ám, tiếng thở dốc có chút kiềm chế, một chút cũng không rơi rangoài tai.
Tiếng bước chân hỗn loạndần xa. Tần Tiểu Mạn vểnh tai lên nghe rồi mới dám mở cửa.
Hành lang không một bóngngười, một đôi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ben-co-soi/147271/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.