Chiêm Đông Kình dựa vào vách tường thở dốc.
Hai tên ngoài cửa nghe thấy bên trong không còn động tĩnh nữa, "Xong rồi xong rồi."
Một tên trong đó mở cửa ra, thò đầu vào trong thăm dò, vừa nhìn một cái bị dọa thiếu chút nữa tè ra quần.
Chiêm Đông Kình nâng mắt lên bắn tới, bén nhọn đến lạnh thấu xương, bởi vìđánh nhau mà mồ hôi theo gương mặt chảy xuống, hai mắt thẳng tắp rơixuống thân tên kia.
Đối phương bị dọa đến run lẩy bẩy, chỉ chỉ mấy tên nằm dưới đất, "Mày, mày giết người, được! Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi."
Chiêm Đông Kình cười lạnh một tiếng, cho dù nghe không hiểu lời của đốiphương, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hắn cũng có thể đoán được có ý gì,cho dù không giết người, anh cũng chết chắc rồi.
Anh đưa tay khẽchống giữ bên người, chịu đựng đau đớn kịch liệt đứng dậy, loạng choạnghướng về phía trước giường đi đến, dưới đất có mấy kẻ cản đường, anhdùng chân đẩy ra, tư thế bộ dáng kia giống như là đi trên đống ngườichết, tên đàn ông ngoài cửa run rẩy chỉ chỉ vào bên trong, "Ngày, ngàymai mày nhất định chết chắc!"
Chiêm Đông Kình ngồi xuống bên mép giường, khẽ giương mi mắt lên, "Cút!"
***
Người Lưu Giản cho Tô Lương Mạt mượn cũng rất nhanh liền gặp mặt bọn họ, Hàntiên sinh đưa Tô Lương Mạt một cái điện thoại di động chỉ dùng để liênlạc với anh ta.
Bây giờ ai cũng không thể gặp được Chiêm ĐôngKình, Hàn tiên sinh rõ ràng là thái độ trung lập, nhưng vẫn là sắp xếpluật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-ai-thanh-tinh/2113242/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.